Dương Gian trầm ngâm.
- Không có người đưa thư, cũng không có ai khác. Xem ra trong thời gian ngắn, việc lên tầng bốn dường như có chút khó khăn.
Lý Dương đề nghị.
- Đội trưởng, trong vòng một ngày chúng ta lên được một tầng đã là rất nhanh rồi. Nếu còn tiếp tục leo nữa, có lẽ chúng ta sẽ phải trả một cái giá cực kỳ lớn. Cứ trì hoãn một chút có lẽ cũng tốt.
Dương Gian nói:
- Không, tôi không có dư thời gian để mà trì hoãn. Nếu cứ ba tháng chúng ta mới đưa được một bức thư, như vậy phải đến chín tháng chúng ta mới leo lên được trên tầng bốn. Dù hiện tại cậu đã khống chế hai con lệ quỷ, nhưng chỉ sợ cậu sẽ không thể nào chống đỡ đến lúc đó đâu.
Lý Dương có chút sững sờ, đến lúc này hắn ta mới nhớ ra bản thân chính là ngự quỷ nhân, tuổi thọ không dài.
Cho dù hắn ta sống như một người bình thường, không hề sử dụng đến lực lượng lệ quỷ, thì kết quả vẫn là chết vì lệ quỷ khôi phục.
Bọn họ đúng là không thể chịu đựng nổi dạng tiêu hao như vậy trong một thời gian dài được.
Dương Gian nói:
- Nếu có người đưa thư khác ở đây, chúng ta sẽ đoạt nhiệm vụ của bọn họ.
Vương Thiện nhắc nhở:
- Dù cho anh có gặp người như vậy, tối thiểu anh cũng phải xé nát ba bức thư liên tiếp thì mới lên được tầng bốn. Còn theo như tôi nghĩ bức thư màu đỏ đậm chỉ xuất hiện ở trong một số trường hợp đặc biệt, chứ không phải lần nào cũng có.
Dương Tiểu Hoa cũng góp lời:
- Bức thư màu đỏ đại diện cho sự nguy hiểm, cần toàn bộ người đưa thư trong cùng một tầng đi hoàn thành. Mà mức độ nguy hiểm của bức thư màu đỏ tầng một là thấp nhất, sau đó đến tầng hai, tầng ba. Nếu lên trên này mà còn xé nát thư thì nguy hiểm không còn là một cộng một đơn giản như vậy nữa đâu.
- Ngoài ra, cậu đã xé nát qua thư, nếu lại xé thêm bức thư nữa, mức độ nguy hiểm sẽ gia tăng. Trước kia từng có người phân tích qua, nếu mức độ nguy hiểm khi xé nát bức thư thứ nhất là 1, như vậy bức thư thứ hai sẽ là 2, thứ ba là 4, còn thứ tư là 16 và tối đa một người đưa thư cũng chỉ xé nát được ba bức thư mà thôi.
Cô ta sợ Dương Gian sẽ lại làm loạn, nhận thư và xé nát như lần vừa rồi để nhanh chóng leo lên tầng bốn.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Bất kể mức độ nguy hiểm của chuyện này là gì, chỉ cần gặp phải thư màu đỏ đậm, tôi sẽ xé nát không chút do dự. Mấy người căn bản không thể nào tưởng tượng ra được sức ảnh hưởng mà một bức thư màu đỏ đậm sẽ mang đến cho thế giới bên ngoài đâu.
- Chỉ chết mấy người ở đây mà có thể xóa bỏ một chuyện linh dị liên quan đến an nguy của một thành thị, là một chuyện cực kỳ có lời.
- Cậu…
Dương Tiểu Hoa muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Từ một loại lương tri nào đó nói cho cô ta biết, cách làm này của Dương Gian dường như không hề sai.
Mặc dù đối với đám người bọn họ mà nói, chuyện này là cực kỳ tàn nhẫn, nhưng đó lại là cách làm chính xác nhất cho những người ở thế giới bên ngoài kia.
Dương Tiểu Hoa hỏi:
- Vậy tiếp theo cậu định làm gì đây? Hiện tại đã lên tầng ba rồi, mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch của cậu.
Dương Gian nói:
- Mấy người có vẻ khá ưa thích nói nhảm nhỉ, quan tâm đến hành động của tôi như vậy sao? Đáng tiếc, việc mà tôi muốn làm mấy người vĩnh viễn không thể nào hiểu được. Nhưng tôi cho rằng mấy người đều là người đưa thư tầng một và tầng hai, ở một mức độ nào đó vẫn còn có thể tin, cho nên tôi cần mấy người đợi cùng một chỗ với tôi.
- Vì cái gì?
Lưu Minh Tân tỏ vẻ hơi sợ hãi:
- Vì sao chúng tôi phải đợi cùng một chỗ với cậu?
Dương Gian thản nhiên nói:
- Bởi vì tôi cần xác định rõ tình hình trên tầng ba, nhưng nếu có mấy người làm loạn thì tôi sẽ rất đau đầu. Được rồi, đừng có phí lời, hiện tại tìm một căn phòng để nghỉ ngơi thôi. Tôi muốn ở lại đây thêm mấy ngày, thử xem có gặp được người đưa thư nào không.
Lý Dương cảm nhận một chút rồi nói:
- Đội trưởng, những căn phòng này đều không có người, trong phòng cũng không có thứ gì.
- Tốt lắm, vậy liền chọn căn phòng số 31 đi.
Nói xong, Dương Gian liền đi qua.
Những người còn lại khẽ nhìn nhau một chút, ai nấy đều tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Không còn cách nào khác, bọn họ phải đi theo Dương Gian, nghe theo sắp xếp của hắn.
Lưu Minh Tân cắn răng, thấp giọng nói:
- Cứ tiếp tục như vậy là không được. Người này quá nguy hiểm. Hắn có đủ năng lực để xử lý một số tình huống nguy hiểm, nhưng chúng ta thì không. Chỉ nhiệm vụ đưa thư tầng hai đã thiếu chút nữa khiến tôi bị chết rồi. Hiện tại còn chưa chuẩn bị gì mà đã leo lên tầng ba, cộng thêm người tên Dương Gian này làm loạn nữa. Có lẽ chúng ta sẽ sống không lâu đâu.
- Phải nghĩ cách thoát khỏi hắn mới được.
Thái Ngọc khẽ liếc hắn ta một cái rồi nói:
- Nghĩ biện pháp như thế nào? Chúng ta không thể thoát khỏi thân phận người đưa thư, thì nhất định phải đi đưa thư. Chỉ cần Dương Gian không rời khỏi bưu điện quỷ, chúng ta sẽ phải nghe theo sắp xếp của hắn. Muốn không nghe theo sắp xếp cũng được, cậu đi nói với hắn đi, thử xem hắn có đánh chết cậu không. Chứ tôi không dám trêu chọc với loại người như vậy rồi. Huống hồ hắn đã không được tính là người nữa, đánh cắp lực lượng linh dị trở thành nửa người nửa quỷ. Dương Tiểu Hoa, chắc cô cũng hiểu rõ sự đáng sợ của hai người bọn họ rồi chứ.
Dương Tiểu Hoa gật gật đầu một cách đầy thận trọng:
- Đúng thế, ngay cả quỷ mà bọn họ cũng có thể đối phó thì xử lý chúng ta chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Hiện tại đừng nên có ý nghĩ vớ vẩn nào khác. Trước tiên cứ sống sót mới là quan trọng nhất, chứ nghe theo mệnh lênh và sắp xếp của ai không phải là vấn đề quan trọng. Còn những chuyện khác cứ để đó, từ từ rồi hẵng tính sau.
Thái Ngọc thở dài:
- Hiện tại chúng ta chỉ có thể làm như vậy, đi được tới đâu hay tới đó.
Vương Thiện đột nhiên nói:
- Vì sao mấy người không nghĩ ngược lại chứ, có lẽ đây sẽ là một cơ hội, một cơ hội giúp chúng ta thoát khỏi bưu điện quỷ.