Tầng ba bưu điện quỷ.
Phòng số 31.
Sau khi tiến vào căn phòng này, Dương Gian mới phát hiện ra nó và những căn phòng phía dưới không giống nhau. Trong phòng không hề có vách tường, mà chúng đã được thay thế bởi một lớp sương mù màu đen. Nó khá là cổ quái, vì nếu đưa tay đụng vào thì sẽ cảm nhận được một bức tường băng lãnh.
Ngoài ra, theo số lượng người đi vào phòng tăng lên, lớp sương mù màu đen lại đang không ngừng tản đi.
Một số thứ vốn dĩ không tồn tại bắt đầu hiển lộ ra.
Đó là những căn phòng ngủ vừa được thêm vào.
"Đi vào mấy người, chỗ này sẽ có thêm mấy căn phòng ngủ hay sao?"
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, quan sát kỹ biến hóa của căn phòng.
"Nếu vậy, chẳng lẽ một căn phòng ở trên tầng ba có thể chứa được vô hạn người đưa thư? Như thế, số lượng người đưa thư trên tầng ba có lẽ còn nhiều hơn so với tưởng tượng của mình."
Tầng một và tầng hai của bưu điện quỷ là thi đấu, lựa chọn người mới.
Một khi đã leo lên đến tầng ba, bọn họ được coi là người đưa thư hợp cách. Nên quy tắc hạn chế về số người trong cùng một phòng đã được hủy bỏ. Đây cũng coi như một loại phúc lợi không hề nhỏ.
Tuy nhiên, dựa theo tỷ lệ tử vong của người đưa thư, thì việc tăng thêm mấy cái phòng ngủ cũng không có bất cứ trợ giúp nào.
Nhưng khi nhìn thấy lớp sương mù dày đặc ở xung quanh tường, không hiểu sao, trong lòng Dương Gian lại có một cảm giác cực kỳ bất an. Dường như ở trong mảnh sương mù dày đặc này đang để lộ một loại hung hiểm nào đó mà không ai có thể nói nên lời.
Khẽ ngẩng đầu quan sát trần nhà.
Lúc này đèn ở trong phòng không hề tắt, mặc dù hiện tại đang là buổi sáng.
Tạm thời xem như Dương Gian đã tìm hiểu được một chút về quy củ của bưu điện quỷ.
Hắn có thể khẳng định, ở trong bưu điện quỷ, những chỗ nào có đèn sáng đều là những địa điểm an toàn. Ở dưới hành lang tầng một và tầng hai cũng vậy, chỉ khi nào đèn tắt thì những chỗ đó mới xuất hiện quỷ.
- Đây chính là căn phòng trên tầng ba sao? Cảm giác rất đặc biệt.
Lúc này Lý Dương có chút nặng nề đi vào:
- Dường như tôi có thể cảm nhận được vô số căn phòng.
- Những căn phòng này có lẽ đều không phải là phòng thự sự. Mà nó hẳn chỉ là do quỷ vực ảnh hưởng đến thực tế và sáng tạo nên nó. Tuy nhiên tôi cũng khá tò mò, bởi vì hiện tại đang là ban ngày mà trong phòng vẫn sáng đèn. Điều này có phải là do ở phía sau những bức tường kia đang ẩn giấu thứ gì đó nên mới cần đến đèn để bảo vệ người đưa thư hay không?
Dương Gian lập tức suy đoán theo chiều hướng ngược lại.
Nghe vậy, Lý Dương tỏ ra có chút kinh ngạc.
- Khả năng này là rất cao.
Bởi vì ở phía sau những bức tường này, khả năng đang ẩn chứa thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
- Lời đùa giỡn như vậy cậu có thể không nói được mà. Nếu ngay cả ở trong phòng này mà cũng gặp nguy hiểm, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ không còn chỗ nào để ở nữa hay sao?
Người đàn ông tên Lưu Minh Tân kia đi vào phòng, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi vì giật mình với khung cảnh xung quanh.
Dương Tiểu Hoa nói:
- Dù cho gặp phải nguy hiểm, chúng ta cũng có thể chờ ở trong phòng. Tối thiểu ở trong phòng này còn có đèn. Còn ở bên ngoài, một khi đến sáu giờ tối, đèn sẽ tắt, sẽ càng nguy hiểm hơn.
- Với lại, tôi cho rằng bưu điện quỷ tầng ba đã thiết kế các căn phòng theo phong cách như vậy, chắc chắn phải có mục đích của nó, không thể nào lại có chuyện nó lại để cho chúng ta chết một cách dễ dàng như thế được. Ngoài ra, kể từ khi lên tầng hai đến giờ, bản thân tôi chưa từng chứng kiến bất cứ người đưa thư chết một cách ly kỳ ở trong phòng cả.
- Cho nên tôi vẫn tin tưởng những căn phòng này cũng sẽ an toàn, ít nhất ở trong bưu điện quỷ là như vậy.
- Không tệ, đầu óc của cô khá tỉnh táo đó.
Dương Gian khẽ liếc nhìn Dương Tiểu Hoa, đồng thời cũng đồng ý với phân tích của cô ta.
- Tuy nhiên đây mới chỉ là một mà thôi. Ngoài việc cung cấp sự an toàn cho chúng ta, sự tồn tại của mấy căn phòng này cũng là một loại uy hiếp. Nếu có bất kỳ người nào dám chạm đến cấm chế của bưu điện quỷ, khả năng cao căn phòng này sẽ không còn một căn phòng an toàn nữa, mà là một khu vực linh dị cực kỳ khủng bố. Cũng giống như việc lúc trước ở dưới tầng hai vậy.
Những người khác nghe vậy không khỏi run sợ trong lòng.
Bởi vì loại suy đoán kia là hoàn toàn có căn cứ, chứ không phải đột nhiên nói ra.
- Đều đi nghỉ ngơi trước đi, cứ nhìn tình hình mấy ngày rồi hẵng hành động. Trước đó, những người còn lại phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, không được làm loạn.
Dương Gian dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía đám người.
- Biết rồi.
Đám người Dương Tiểu Hoa, Vương Thiện, Lưu Minh Tân, Thái Ngọc đều không dám phản kháng.
Cứ thế sáu người bọn họ sống tạm ở trong căn phòng số 31.
Ngay khi Dương Gian đang tiếp tục điều tra chuyện của bưu điện quỷ.
Ở một chỗ khác.
Tại tòa cao ốc Minh Châu của diễn đàn Linh dị, thành phố Đại Hải.
- Sao rồi, giờ này mà lão đại vẫn còn chưa đi ra à?
A Vũ, thành viên của diễn đàn Linh dị đi đến văn phòng của Diệp Chân, hỏi thăm tình hình từ người quản lý.
- Lần trước tổng giám đốc Diệp đã đào bới ba bốn ngày ở trong Phúc Thọ Viên, không biết đào được thứ gì. Không thấy đào ra bảo bối, còn đào ra một đống thi thể, thiếu chút nữa xảy ra chuyện linh dị. Vất vả lắm tôi mới khuyên ngài ấy đình chỉ loại hành vi lỗ mãng này, nhưng cuối cùng ngày ấy lại tự giam ở trong phòng, không biết làm cái gì.
- Bốn ngày, tổng giám đốc Diệp đã không đi ra ngoài rồi. Thi thoảng tôi còn nghe thấy tiếng rèn sắt, đấm đá gì đó ở bên trong, có lẽ lại đang dùng một con quỷ làm bao cát để phát tiết.
A Vũ nói:
- Xem ra chuyện của Dương Gian đã tạo ra kích thích rất lớn cho tổng giám đốc Diệp, tôi rất lo lắng lão đại sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Người quản lý kia khẽ gật đầu, hắn ta quay đầu nhìn xem bức tranh được treo ở trên vách tường.
Đây là bức tranh vừa mới được in ra.
Trong đó là một người đang nằm yên, không nhúc nhích, trống giống một con chó chế.
Và người đó không phải ai khác mà chính là Diệp Chân, lão đại của diễn đàn Linh dị bọn họ.
Hiện tại bức ảnh này đã được lan truyền rộng rãi trong giới linh dị.
Có thể nói, danh xưng vô địch của Diệp Chân đã bị ném qua cửa sổ. Tuy nhiên, Diệp Chân có nói là lấy thẹn gì đó mà làm gương, cuối cùng treo nó ở trong phòng làm việc. Suốt ngày hắn ta cứ lẩm bà lẩm bẩm, sẽ có một ngày Diệp Chân này sẽ rửa sạch sỉ nhục. Còn nói cái gì mà ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thanh niên nghèo gì gì đó.
Xem ra kích thích quả thực rất lớn.
Người quản lý kia lại nói:
- Tuy nhiên đó chỉ và việc nhỏ, chỉ cần tổng giám đốc Diệp vẫn còn có thể nhảy nhót tưng bừng là được. Chỉ cần ngài ấy còn tồn tại một ngày, thành phố Đại Hải vĩnh viễn sẽ là của diễn đàn Linh dị, người khác không dám tiến vào.
- Đúng rồi, gần đây cậu có nhận được tin tức của Dương Gian không? Trạng thái của hắn rất kém cỏi, theo tôi thấy, hắn có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào.
A Vũ lắc lắc đầu nói:
- Dương Gian vẫn rất tốt. Sau khi trở về thành phố Đại Xương, hắn bắt đầu thực thi kế hoạch đội trưởng, trong thời gian ngắn đã triệu tập đủ sáu người thành viên. Danh sách thành viên theo thứ tự là, Lý Dương, Phùng Toàn, Đồng Thiến, Hoàng Tử Nhã, Trương Hàn, còn có Hùng Văn Văn vừa được phục sinh một cách đầy quỷ dị. Còn tư liệu cụ thể thì chờ tý nữa tôi cho người mang đến cho anh.