Con ngươi của người quản lý kia khẽ động, sau đó thở dài.
- Bảy người một đội sao? Đây cũng là một cỗ thế lực tương đương với diễn đàn Linh dị. Dương Gian đã trưởng thành rồi. Hiện tại hắn nên được coi là đội ngũ thứ nhất của tổng bộ được rồi. May mắn là nhờ chuyện của Hội an hem lần trước mà giữa hắn và tổng bộ sinh ra một chút khoảng cách. Nếu không ngày nào đó tổng bộ hứng lên triệu tập hắn về đối phó với chúng ta thì coi như xong. Dù sao tên Vệ Cảnh kia cũng không phải là kẻ bình thường.
A Vũ nói"
- Không phải cân bằng mới là điều quan trọng nhất sao? Bản thân tổng bộ cũng không dám một nhà độc đại. Theo tôi thấy chuyện của Dương Gian là nhờ có tổng bộ phóng túng nhằm cân bằng giữa các thế lực.
- Không sai, với cục diện hiện tại, một Dương Gian không nghe lời đương nhiên sẽ tốt hơn so với một Dương Gian nghe lời. Nếu tổng bộ mà có Dương Gian, Diệp Chân, Vệ Cảnh, ba vị ngự quỷ nhân đỉnh phong này chống đỡ, lại thêm một hàng nhân vật cấp đội trưởng phía sau, thì áp lực đối với thế giới sẽ tăng mạnh. Dù sao những tổng bộ của nước ngoài cũng đang nhìn chằm chằm vào tổng bộ của chúng ta. Một khi thấy bên phía chúng ta có thực lực quá mạnh, không chừng bọn họ sẽ liên thủ để chèn ép.
Người quản lý nói, gần đây hắn ta khá chú ý đến tình thế ở bên ngoài, nên mở lời nói qua về tình thế trước mắt.
Ngay khi bọn họ đứng tám chuyện với nhau.
Ở trong căn phòng an toàn cạnh đó.
- Ầm! Ầm!
Trong phòng truyền ra từng tiếng gõ ngột ngạt, giống như gõ vào thép, nhưng đồng thời lại giống như đang đánh quyền.
Loại động tĩnh như vậy đã tiếp diễn mấy ngày hôm nay rồi.
Lúc này, Diệp Chân với bộ quần áo sơ mi bẩn thỉu, hôi thối vì dính đầy đất mộ, đang huy động hai cánh tay dính đầy máu, dường như đang đánh thứ gì đó.
Đúng lúc này.
Tiếng động dừng lại.
Đến giờ, Diệp Chân mới rời khỏi bàn làm việc, trong tay hắn ta cầm lấy một thanh trường kiếm hơi méo mó, vặn vẹo.
Thanh kiếm này chỉ là một món hàng mỹ nghệ, không có gì đặc biệt.
Nhưng trải qua mấy ngày cố gắng, hắn ta đã thành công nhốt một con lệ quỷ vào trong thanh kiếm này.
Trong kiếm là bộ dạng vặn vẹo của một con lệ quỷ, đó là một con quỷ có khuôn mặt nứt nẻ, cực kỳ khủng bố. Chỉ cần nhìn thấy nó thôi đã đủ khiến cho một người sống phải mất mạng.
Diệp Chân nhắm mắt, khẽ vuốt ve thân kiếm.
"Kiếm này không thể bị nhìn thấy, vừa nhìn thấy sẽ phải chết, vừa vặn khắc chế được mắt quỷ của Dương Gian."
Trên thân kiếm, con quỷ kia đang liên tục vặn vẹo, giãy dụa, như muốn chui từ trong ra ngoài.
Tuy nhiên, có một loại lực lượng linh dị nào đó đang hạn chế, khiến cho nó không thể nào thoát khỏi thanh kiếm bình thường kia.
Kiếm chỉ là vật môi giới.
Lệ quỷ mới thật sự là thứ đáng sợ.
Dưới sự kích thích của Dương Gian, hội chứng Chuunibyou của Diệp Chân lại bắt đầu bộc phát, hắn ta hăm hở tiêu tốn mấy ngày để chế tạo ra một món đồ linh dị. Hơn nữa món đồ này còn chuyên môn dùng để khắc chế Dương Gian.
"Lại dùng vàng để làm một cái vỏ kiếm, đến khi đó mình có thể mang đó đi khắp nơi. Ở trên người có thêm món vũ khí như vậy, mình nhất định có thể hoành hành thiên hạ."
Diệp Chân khẽ gật đầu, hắn ta cảm thấy bản thân thật sự là một thiên tài.
Không tìm được đinh đóng quan tài, không kiếm được vũ khí linh dị, vậy bản thân không chế tác được một món hay sao?
Tuy nhiên thanh kiếm này vẫn chưa đạt đến mức độ hài lòng theo như suy tính của Diệp Chân. Hắn ta cảm thấy thứ này chỉ là không thể bị nhìn mà thôi, nếu có thể thêm một chút lực sát thương khác thì càng tốt hơn.
"Từ từ, không cần vội, mình cứ chậm rãi mà suy nghĩ thôi."
Diệp Chân khẽ xoa xoa cái đầu nhỏ, sau đó chuẩn bị thêm chút tài liệu cho việc chế tạo vũ khí.
Ở bên trong bưu điện quỷ.
Ở trong tầng ba, đám người Dương Gian bất tri bất giác chờ đợi một ngày.
Ngoại trừ bọn họ ra, tầng ba không còn bất cứ người đưa thư nào khác.
Khi ban đêm buông xuống, đèn ở trong hành lang tầng ba cũng sẽ tắt.
Trong phòng còn có ánh sáng, ngọn đèn vàng đục kia tỏa ra ánh sáng, cung cấp sự bảo hộ cho mọi người.
Lý Dương ngồi dựa vào cửa phòng, hắn ta và Dương Gian vẫn luôn thay phiên nhau canh gác.
Không ai dám nghỉ ngơi thoải mái ở chỗ này.
Bởi vì như vậy chẳng khác gì đang coi thường sinh mạng của bản thân cả.
Nhưng tối ngày hôm nay, Lý Dương lại nghe được một loạt tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.
Khác với tiếng bước chân lúc ở tầng một, mà tiếng bước chân này không đi đến phòng số 31. Dường như chủ nhân của tiếng bước chân này chỉ đi ngang qua, loang quanh ở bên ngoài, chứ không có ý định vào phòng.
Tuy nhiên điều này lại khiến cho Lý Dương phải nơm nớp lo sợ.
Ở bên trong bưu điện quỷ đen nhánh, lúc này tiếng bước chân vẫn vang lên và có hơn phân nửa là quỷ đang lảng vảng.
Hắn ta suy đoán con quỷ này cũng chính là con quỷ ở dưới tầng một lúc trước, bởi vì tiếng bước chân không khác lắm.
Nhưng sau đó, Lý Dương đang ngồi dựa vào cửa đột nhiên sợ hãi đứng dậy. Bởi vì gần sáng, hắn ta lại nghe được tiếng bước chân thứ hai xuất hiện.
Điều kỳ quái chính là Tiếng bước chân này giống như tiếng do giày cao gót tạo ra.
Nó hoàn toàn khác biết so với lúc trước.
"Sao có thể như vậy? Vì sao trong bưu điện quỷ, buổi tối lại có đến hai con quỷ du đãng? Một con quỷ mở cửa và con quỷ có tiếng bước chân của giày cao gót này?"
Con ngươi Lý Dương co lại, hắn ta cảm giác một loại nguy hiểm.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Chủ nhân của tiếng giày cao gót này cũng không hề rời đi, mà đi đến một căn phòng trên tầng ba.
- Két!
Cánh cửa gỗ cũ kỹ được mở, phát ra âm thanh ma sát.
Thanh âm kia truyền đến, ở trong bóng tối, nó trở nên khá rõ ràng.
Sau đó âm thanh tiếng giày cao gót cũng dần dần biết mất.
Dường như đã đi vào căn phòng nào đó trong chỗ này.
Sau đó lại vang lên một tiếng két, cửa căn phòng kia bị đóng lại.
"Trời ạ, có một con quỷ đã tiến vào trong căn phòng nào đó của tầng ba."
Lúc này Lý Dương đang gác đêm, đột nhiên phát hiện ra bí mật đáng sợ như vậy khiến cho hắn ta cực kỳ sợ hãi. Hiện tại, trong lòng hắn ta không biết bản thân nên lo lắng hay nên cảm thấy may mắn nữa.
May mắn là vì chủ nhân của tiếng bước chân cao gót kia không tiến vào căn phòng số 31. Còn lo lắng là vì hắn ta căn bản không biết con quỷ kia tiến vào căn phòng nào.
Bởi vì thanh âm bên ngoài hơi vang vọng, nên hắn ta chỉ có thể biết con quỷ kia không vào căn phòng 32 và 33 thôi.
Còn những căn phòng khác, càng là về sau thì khả năng càng lớn.
Từ phòng số 34 đến 37 đều có khả năng bị quỷ đi vào.
Hai tiếng bước chân một trước một sau cứ thế biến mất. Dường như tối hôm nay chuyện như vậy sẽ không xảy ra ở trên tầng ba của bưu điện quỷ nữa. Mọi thứ đều khôi phục lại vẻ yên tĩnh như lúc đầu.
Bọn họ cứ thế trải qua một đêm bình yên vô sự.