Sau khi chờ đợi thêm một buổi tối ở trong bưu điện quỷ nữa.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, bóng tối ở trong bưu điện quỷ tiêu tán rất đúng giờ. Ánh đèn vàng yếu ớt lần nữa xuất hiện ở trong hành lang, khiến nó khôi phục lại trạng thái bình thường.
Sau khi xác nhận ở bên ngoài đã trở nên bình thường, thì đám người Dương Gian mới đi ra khỏi căn phòng số 31.
Lý Dương lập tức nhắc về chuyện mà hắn ta phát hiện tối hôm qua.
- Đêm qua, ở bên ngoài xuất hiện một tiếng giày cao gót quỷ dị. Cuối cùng nó mở cửa và tiến vào trong một căn phòng nào đó.
Nói xong, hắn ta chỉ tay về phía trước:
- Vị trí đại khái hẳn là phía kia.
Phòng 35,36,37.
Ba căn phòng ở phía kia lúc này đang đóng kín cửa, không có bất cứ người đưa thư nào đi ra ngoài.
Dương Gian khẽ nhíu mày, thoáng quan sát một chút, sau đó hỏi:
- Cậu cho rằng chủ nhân của tiếng giày cao gót kia là một con lệ quỷ?
Lý Dương nói:
- Đội trưởng, chẳng lẽ anh còn cảm thấy giữa đêm khuya, tối đen như mực mà vẫn còn có người hoạt động bình thường ở trong bưu điện quỷ hay sao? Tôi cảm thấy khả năng này là rất thấp, nên rất có thể đó là một con lệ quỷ du đãng trên tầng ba.
- Đừng có võ đoán như vậy, mặc dù vào đêm, đèn tắt, chỗ này trở nên nguy hiểm là không hề giả. Nhưng cậu đã đi vào một lối suy nghĩ sai lầm, đó là ở bên ngoài căn phòng vào lúc đó chưa chắc đã là hẳn phải chết. Mặc dù nguy hiểm, nhưng chỉ cần đụng phải con quỷ giống với con mà chúng ta gặp ở dưới tầng một, thì có lẽ sẽ không chết.
- Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán cá nhân của tôi. Bởi vì tôi vẫn còn tỏ thái độ hoài nghi đối với điều này, dù sao trước giờ cũng chưa được chứng thực về nó.
Vừa nói, Dương Gian vừa đi về phía mấy căn phòng mà Lý Dương chỉ:
- Có quỷ hay không chúng ta chỉ cần đi vào trong xem là biết được ngay. Sau lần đó hẳn là cậu chưa nghe được tiếng động của người kia mở cửa rời đi đúng không?
- Không.
- Vậy thì rõ rồi, chủ nhân của tiếng giày cao gót kia, sau khi đi vào liền ở bên trong. Chúng ta chỉ cần vào kiểm tra là được.
Dương Gian đã đi đến trước cửa của căn phòng số 35, hắn đưa tay đẩy cửa đi vào.
- Cậu đừng có tiến vào, chỉ mình tôi là đủ rồi.
Biểu hiện của Dương Gian vẫn bình tĩnh, không chút sợ hãi, giống như không thèm quan tâm liệu trong phòng có nguy hiểm hay không vậy.
Trên thực tế với loại trạng thái hiện tại của Dương Gian, có rất nhiều chuyện không đáng để hắn phải kiêng kỵ nữa. Mà điều hắn kiêng kỵ duy nhất chính là bản thân mắt quỷ khôi phục.
Bốn người Dương Tiểu Hoa, Thái Ngọc, Vương Thiện, Lưu Minh Tân chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám tiến gần vì trong mấy căn phòng này có khả năng có quỷ.
Dương Gian dám làm như vậy là vì hắn tài cao gan lớn, còn bọn họ không phải.
Một đám người đưa thư tầng một, tầng hai leo lên đây còn mới hơn cả người mới. Bất cứ sự dị thường nào ở chỗ này cũng đều có thể lấy đi tính mạng của bọn họ.
Rất nhanh.
Dương Gian đi ra khỏi căn phòng số 35.
- Không có gì cả, mọi thứ bên trong vẫn bình thường. Bố cục của nó giống như bố cục của căn phòng 31 ngày hôm qua khi chúng ta mới vào.
Nói xong hắn lại lần lượt đi qua căn phòng số 36,37.
Bên trong hai căn phòng này hoàn toàn bình thường, không hề có lệ quỷ, cũng chẳng có người đưa thư, mà là hai căn phòng trống.
- Sao có thể chứ?
Lý Dương cảm giác có chút khó tin:
- Rõ ràng tối hôm qua tôi có nghe thấy động tĩnh.
- Đến giờ, trong bưu điện quỷ vẫn còn có rất nhiều nơi chúng ta chưa thể thăm dò rõ ràng, nên có chút dị thường như vậy cũng là chuyện bình thường, cậu không cần phải quá ngạc nhiên. Lúc trước, khi leo lên tầng hai chúng ta từng nhìn thấy một cỗ thi thể ở trên cầu thang, hiện tại trong đêm tối đột nhiên xuất hiện tiếng giày cao gót cũng không có gì lạ.
- Tối thiểu bưu điện quỷ cũng đã tồn tại hơn năm mươi năm rồi, đồng thời còn chưa từng dừng lại. Nên không một ai biết được cái chỗ quỷ quái này vận hành lâu như vậy liệu có sinh ra chuyện gì không. Có lẽ chỗ mà hiện tại chúng ta đang đứng đã chôn vùi hàng trăm người rồi cũng nên. Cậu càng trải qua nhiều chuyện sẽ càng gặp nhiều thứ cổ quái hơn.
Việc Dương Gian đi điều tra tình hình là vì hắn muốn cho Lý Dương và người khác yên tâm hơn.
Còn thực tế, nếu một ngày nào đó đột nhiên có một con quỷ xuất hiện ở cạnh giường, thì hắn cũng chẳng cảm thấy lạ.
Đúng lúc này, dường như Vương Thiện phát hiện ra cái gì đó đột nhiên hô to.
- Dương Gian, bức thư xuất hiện rồi.
- Thư? Ở đâu?
Dương Gian vội vàng đi đến.
Lúc trước hắn đã tìm kiếm qua trong phòng rồi, nhưng không có thư xuất hiện. Hắn cứ tưởng là sau khi xé thư xong thì còn chưa đến thời gian đưa thư mà tiến vào thời kỳ an toàn. Cho nên hắn mới chờ đợi ở trên tầng ba để gặp các người đưa thư cũ rồi lại nghĩ cách.
Vương Thiện chỉ tay vào sân vườn ở giữa tầng ba.
Ở chỗ đó đặt một chiếc hộp thư, lúc này phía trên hộp thư có cắm một bức thư.
- Là bức thư màu vàng, đây là một bức thư bình thường.
Thấy được bức thư, Dương Tiểu Hoa thầm thở phào một hơi.
Cô ta lại sợ có thư màu đỏ đậm xuất hiện, khi đó khả năng cao Dương Gian lại phải xé.
- Toàn bộ thư trên tầng ba đều xuất hiện ở trong chiếc hộp thư này sao?
Dương Gian bắt đầu lộ vẻ chần chờ.
Điều này và tình huống lúc trước không giống nhau.
Nhưng bất kể là gì, Dương Gian vẫn quyết định lấy bức thư trước rồi hẵng tính sau.
Theo như những lá thư trước, một khi người đưa thư tiếp xúc vào thư, cũng có nghĩa là người đưa thư đã chấp nhận nhiệm vụ. Tuy nhiên vì hai lần trước lại là hai bức thư màu đỏ, nên sau khi hoàn thành, Dương Gian đã mang lên tầng ba không ít người. Bọn họ không trải qua việc đưa thư theo như trình tự bình thường. Cho nên không một ai biết được, liệu điều đó có phát sinh ảnh hưởng nào cho phía sau không.
- Bức thư trong hòm không phải của cậu đâu. Loại người vội vàng đưa tin như cậu sẽ chết rất nhanh đó. Vừa mới từ tầng hai lên hẳn mấy người sẽ có chừng ba tháng thời gian an toàn, cứ ở nhà sống qua ba tháng kia không tốt hơn hay sao?