- Cậu cần không? Tôi có thể bán rẻ cho cậu một chút, một tờ mười vạn, đừng có chê đắt, đây đã là giá gốc rồi.
Dương Gian mở miệng nói:
- Cậu có bao nhiêu?
- Rất nhiều.
Không biết Lý Dịch lại móc từ chỗ nào ra một xấp giấy dày.
"…"
Dương Gian cảm thấy có lẽ bản thân đã bị tên này lừa, một chồng giày như vậy tối thiểu cũng phải mấy chục, mấy trăm tấm. Người này làm sao mà có nhiều như vậy.
Trừ phi, thứ này có rất nhiều, là thứ không đáng tiền, nhưng bị kẻ này cố ý nâng giá.
Dường như Lý Dịch cũng đoán được ý nghĩ của Dương Gian, hắn ta liền giải thích:
- Cậu đừng có nhìn thấy nhiều mà nghĩ là thứ này rất dễ nhặt. Để nhặt được nó phải chịu khá nhiều phong hiểm. Đương nhiên, nếu mấy người có đủ can đảm đi ra ngoài nhặt giấy vào lúc đèn tắt thì coi như tôi chưa nói gì vậy.
Dương Gian hỏi:
- Thứ này ở dưới tầng một, tầng hai có không?
Lý Dịch nói:
- Có, chỉ là buổi tối người đưa thư tầng một, tầng hai không dám ra ngoài. Với lại người dưới đó chết khá nhanh, nên dù có phát hiện ra giấy viết thư bọn họ cũng không biết nên dùng như thế nào. Dù cho có biết rõ tác dụng của nó thì họ cũng không dễ tiết lộ nó ra ngoài. Lên tầng ba, thời gian nghỉ giữa các lần đưa thư là khá dài, nên rất nhiều tin tức đều được công khai ra. Tôi cũng được người khác nói về nó khi mới lên tầng ba.
- Thì ra là vậy.
Dương Gian khẽ gật đầu, suy đoán lúc trước của hắn không sai.
Chỉ có người đưa thư tầng ba mới hiểu biết về bưu điện quỷ nhiều hơn.
Dương Gian nói:
- Việc mua bán giấy viết thư tạm thời cứ để đó. Cậu đã ở trên tầng ba lâu như vậy, liệu cậu có biết được cách nào để lên tầng nhanh nhất không? Tôi không muốn chờ đợi ở tầng ba quá lâu, vì tôi muốn lên tầng bốn, không, lên được tầng năm càng tốt.
- Cậu muốn nhanh chóng thoát khỏi nguyền rủa của bưu điện quỷ đúng không?
Lý Dịch tỏ ra hơi sững sờ, sau đó nói:
- Tôi nghĩ tốt nhất cậu nên tỉnh táo lại một chút. Nhiệm vụ của người đưa thư không hề đơn giản như vậy đâu. Loại người có tâm tính vội vàng như cậu rất dễ xảy ra chuyện đó.
Dương Gian nói:
- Đó là chuyện của tôi, cậu không cần lo. Nếu cậu không biết thì cứ nói thẳng, còn nếu biết, tôi sẽ cho cậu thêm tiền.
Vẻ mặt Lý Dịch hơi động:
- Thêm bao nhiêu?
Dương Gian nói:
- Cậu cứ ra giá là được.
Lý Dịch nói:
- Một trăm vạn, được không?
Dù sao nhìn bộ dạng hiện tại của Dương Gian cũng không giống như kẻ có tiền. Mà đối với một người bình thường, một trăm vạn đã là cực kỳ nhiều, nói không chừng còn phải bán nhà bán xe thì may ra mới góp đủ.
Dương Gian nói:
- Được, tôi sẽ cho cậu ba trăm vạn, cậu đưa thêm cho tôi hai mươi tờ giấy viết thư.
"Hớ rồi."
Trong lòng Lý Dịch thầm mắng một tiếng.
Đây mới thực sự là đại gia.
…
Dương Gian không lựa chọn ép buộc, hay uy hiếp người đưa thư tầng ba có tên Lý Dịch kia. Mặc dù hắn có thể làm được điều đó, nhưng bản thân hắn vẫn là một người có nguyên tắc.
Đối với một người không oán không cừu, Dương Gian vẫn khá khách khí.
Đương nhiên loại khách khí này là nói khi xét với ngự quỷ nhân.
Dù sao số lượng ngự quỷ nhân có tính tình, phong cách hành sự ác liệt hơn Dương Gian có rất nhiều.
Dương Gian mở miệng nói:
- Nếu cậu đồng ý, vậy cuộc giao dịch này xem như xong. Cậu đưa số điện thoại cho tôi, khi trở về tôi sẽ để thư ký gọi điện cho cậu.
Lý Dịch cười cười:
- Lỡ sau khi ra khỏi đây cậu trở mặt không nhận thì tôi biết phải làm sao bây giờ? Tôi là một người khác thực tế, trước lấy tiền, sau đó mới làm việc.
Lý Dương lập tức nói:
- Này anh bạn, cậu đã thấy có ai bình thường mang theo mấy trăm vạn đi khắp nơi chưa?
Lý Dịch sờ sờ cằm.
- Nghĩ cũng đúng.
- Thế nhưng người đưa thư tầng ba không có một ai đáng tin cả. Nói chữ tín với bọn họ là một chuyện cực kỳ khó. Với lại, dù ở bên ngoài đi nữa, thì một cuộc làm ăn mấy trăm vạn gì đó đều phải có hợp đồng các kiểu, làm gì có ai nói mồm bao giờ.
- Như thế này đi, tôi sẽ tặng cho cậu một tờ giấy viết thư. Cậu đi ra ngoài gửi tiền cho tôi, sau đó chúng ta lại tiếp tục trao đổi tin tức, được không? Dù sao mấy người cũng phải để cho tôi tin là mấy người có khả năng làm điều đó chứ.
Dương Gian tỏ ra có chút không kiên nhẫn:
- Đúng là dông dài, cho cậu thứ này, đến lúc tôi gửi tiền thì trả lại.
Nói xong, hắn ném cho Lý Dịch một khẩu súng lục màu vàng kim.
Sau khi nhận lấy, sắc mặt Lý Dịch khẽ động. Không phải hắn ta chưa từng sờ qua súng, mà là do khẩu súng này rất nặng.
Nếu súng này không có vấn đề, vậy nguyên nhân khiến khẩu súng nặng hẳn là do chất liệu sản xuất.
Hắn ta thuần thục gỡ hộp đạn xuống, đến lúc này, hắn ta mới kinh ngạc nói:
- Vàng?
Đúng vậy, toàn bộ khẩu súng lúc này đều được làm từ vàng. Là một khẩu súng lục đặc chế, chứ không phải là súng ống bình thường mà bọn họ có thể mua lậu từ nước ngoài.
Dương Gian bình thản nói:
- Mỗi một viên đạn đều có giá thị trường là 10 vạn, chỉ tính riêng băng đạn kia đã có giá 200 vạn rồi. Tôi chịu thiệt một chút, dư ra một chút kia thì coi như tôi cho cậu tiền uống trà đá.
Lý Dịch sờ sờ khẩu súng lúc lạnh lẽo, con ngươi khẽ động:
- Gần đây giá vàng tăng lên một cách đột biến. Có người bảo lực lượng linh dị có thể ảnh hưởng đến mọi thứ, nhưng lại không ảnh hưởng đến vàng. Nếu dùng vàng xây dựng một căn phòng an toàn thì có thể ngăn cản được sự xâm lấn của lực lượng linh dị. Nhưng mà tôi quá nghèo, không thể nào mua đủ vàng để xây một căn phòng an toàn.
- Khẩu súng này cũng làm từ vàng, vậy chẳng phải, nó có thể bắn trúng quỷ?
Dương Gian nói:
- Theo lý thuyết mà nói thì điều đó không sai.
Lý Dịch khẽ giật mình, sau đó cười cười rồi bảo:
- Cũng đúng, dù bắn trúng quỷ thì cũng không thể nào giết nó được. Cùng lắm thứ này chỉ tạo ra một chút trở ngại. Tác dụng chính của thứ đồ chơi này hẳn là để đối phó với người, đối phó với một vài người đưa thư sở hữu một ít lực lượng linh dị…Quỷ có lẽ giết không chết, nhưng người lại không thể. Xem ra khi leo lên đây, cậu đã chuẩn bị rất đầy đủ.