Lý Dịch gật đầu nói:
- Như vậy cũng được.
Quách U nói:
- Cô không nên làm loạn cùng Lý Dịch. Ba người chúng ta đủ năng lực để lên tầng bốn, chứ không phải bị nhốt ở chỗ này đến chết.
Liễu Thanh Thanh không nói gì, chỉ nhìn một bên, sau đó nói:
- Hiện tại dường như chuyện này đã không còn do chúng ta quyết định nữa rồi.
Lúc này, Dương Gian đã không thèm quan tâm đến cuộc tranh cãi giữa mấy người đưa thư của căn phòng số 34, mà đi đến bên cạnh hộp thư gỡ nó xuống.
Cầm lấy thư, cũng có nghĩa là hắn tiếp nhận nhiệm vụ đưa thư.
Nhất thời, ở trong tầng ba xuất hiện một luồng gió âm lãnh thổi qua. Luồng gió âm lãnh này hình thành một vòng xoáy, thổi ào ào ở trong sân vườn.
Bụi đất bay lên, sau đó hình thành một hàng chữ xiêu vẹo.
"Người đưa thư phòng số 31 và 34 mang bức thư này đến căn phòng số 301, tòa nhà số 7, tiểu khu Minh Nguyệt, thành phố Đại Xuyên."
- Cái gì? Là người đưa thư của cả hai phòng cùng đi đưa?
Lý Dịch thấy vậy liền trợn tròn hai mắt.
Còn vẻ mặt Dương Gian thì khẽ đọng lại:
"Địa chỉ này là địa chỉ của bức thư màu đỏ đậm dưới tầng hai."
Địa chỉ không thay đổi, điều này chứng tỏ bức thư màu vàng này và bức thư màu đỏ dưới tầng hai là cùng một nhiệm vụ.
Chỉ do thay đổi số tầng, nên mức độ khó khăn cũng thay đổi. Ở trên tầng ba, nhiệm vụ này không còn là đưa thư màu đỏ đậm nữa, mà là màu vàng.
- Đây là một nhiệm vụ đưa thư có độ khó cao. Dựa theo lẽ thường mà nói, càng nhiều người đưa thư, xác xuất thành công sẽ càng thấp. Ở đây, số lượng người tổng cộng của cả hai phòng là chín người.
Người đàn ông tên Quách U kia khẽ kiễm tra lại số người, sau khi đếm được hắn ta đột nhiên có một cảm giác sợ hãi.
Bởi vì trước giờ hắn ta chưa từng làm qua nhiệm vụ có độ khó 9 người.
"Là địa chỉ của bức thư đỏ đậm dưới tầng hai."
Đám người Dương Tiểu Hoa cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ chạy thế nào cũng không thoát khỏi cái địa chỉ kia, kiểu gì thì kiểu, bưu điện quỷ cũng sẽ nghĩ cách khiến cho bọn họ phải đi qua đó.
Ở chỗ gọi là tiểu khu Minh Nguyệt kia có lẽ là vùng đất của một con lệ quỷ khủng bố nào đó, ai đi đến chỗ này người đó sẽ phải chết.
Lý Dương nói:
- Đội trưởng, làm sao bây giờ? Chúng ta có đưa nó không? Hay như lúc trước, xé rách?
Dương Gian khẽ sờ lấy bức thư, trong lòng có chút do dự.
Đúng là hắn rất muốn xé nát bức thư này, nhưng có một loại tin tức nào đó nói cho hắn biết, dường như bưu điện quỷ muốn hắn đi đến chỗ này một chuyến.
Chỗ kia rốt cục có cái gì?
Là một chuyện linh dị khủng bố giống như của Phúc Thọ Viên, hay là cái địa chỉ này có liên lụy đến điều gì đó.
- Trước tiên cứ nhìn kỹ rồi hẵng tính sau. Chứ tiếp tục xé thư như vậy nữa cũng không phải là cách. Với lại, tôi cũng muốn biết vì sao bưu điện quỷ nhất định lại muốn chúng ta đến chỗ này. Tôi khá tò mò, rốt cục chỗ kia đã phát sinh chuyện gì.
Nói xong, Dương Gian đưa bức thư cho Lý Dương.
- Kiếm chiếc hộp và bỏ thứ này vào trong, ngăn cách sự ảnh hưởng của thư. Nếu ở trong tình trạng bị ngăn cách như vậy mà chỗ kia vẫn xảy ra vấn đề, thì bưu điện quỷ không chỉ đơn thuần là một nơi chế tạo chuyện linh dị như chúng ta nghĩ lúc đầu đâu.
Đây là lần thí nghiệm thứ hai của hắn.
Ngăn cách sự ảnh hưởng của thư, và đi điều tra địa chỉ.
Hắn muốn nhìn xem liệu tình cảnh như của Phúc Thọ Viên có tiếp diễn thêm lần nữa không.
Chỉ là hiện tại trạng thái thân thể của Dương Gian không được tốt lắm, không thể chịu được nhiều giày vò như vậy. Cho nên, hắn đã quyết định rồi, lần này hắn có thể sẽ cần đến sự giúp đỡ của mấy người Phùng Toàn, Đồng Thiến.
Chỗ kia ở bên ngoài bưu điện quỷ, hẳn bọn hắn có thể trợ giúp được.
…
Dường như quyết định này của Dương Gian đã nằm ngoài dự kiến của những người khác.
Mấy người Dương Tiểu Hoa, Thái Ngọc, Vương Thiện còn tưởng là hắn sẽ lại xé thư, sau đó bọn họ và người đưa thư tầng ba lại gặp xui xẻo.
Nhưng không ngờ lần này hắn lại có ý định muốn đi đưa thư.
Không.
Phải nói là hắn muốn qua chỗ kia kiểm tra một chút.
Một cái địa chỉ xuất hiện tận hai lần chắc chắn sẽ tồn tại điều gì đó cổ quái.
Nhưng đúng ra chỗ kia hẳn không có gì để cho người ta tò mò mới phải chứ. Dù sao khả năng xảy ra nguy hiểm ở những chỗ như vậy cũng là rất cao.
Lý Dịch chứng kiến Dương Gian thu hồi lá thư, liền hỏi với giọng điệu không chắc chắn.
- Cho nên cậu định đi đưa bức thư này cùng với chúng tôi?
Dương Gian nói:
- Trước khi lên tầng hai tôi từng đưa một bức thư màu đỏ đậm và tạo ra ảnh hưởng cực kỳ lớn cho bên ngoài. Nhưng tôi chưa thể xác định được ảnh hưởng này là do thư, hay là thực sự chỗ đó sẽ xảy ra chuyện. Có lẽ bức thư này sẽ khiến cho tôi biết được rõ ràng hơn về chân tướng.
- Với lại, mục đích đến chỗ này của tôi cũng không phải là vì đi đưa thư, mà là leo lên tần năm. Nếu mọi chuyện có gì đó không đúng, tôi sẽ không chút do dự mà trở về bưu điện quỷ rồi xé bỏ bức thư này.
Hắn không hề giấu diếm, mà nói thẳng ra suy nghĩ của bản thân.
Bởi vì hắn không cần thiết phải giấu diếm nó với đám người này này, dù sao điều mà hắn muốn làm thì hắn đều có thể làm, bọn họ cản không được.
Lý Dịch hơi lặng người, sau đó hỏi:
- Cậu đã xé mấy bức thư rồi?
Dương Gian nói:
- Chuyện này có liên quan gì không?
Người đàn ông tên Quách U ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là có liên quan. Nếu cậu chỉ mới xé một hai bức thư thì tốt, nếu cậu đã xé ba bức thư thì không thể tiếp tục xé nữa. Bởi vì đằng sau đó không còn là việc cậu bị lệ quỷ tập kích một lần đơn giản như vậy nữa. Mà là vô số lần tập kích của lệ quỷ, đến khi nào cậu chết mới thôi.
Dương Gian hỏi:
- Trước kia xảy ra rồi?
Lý Dịch nói:
- Đúng thế. Khi còn ở tầng hai tôi từng có nghe một người đưa thư nói qua. Ở trên tần năm có một người đưa thư không biết vì nguyên nhân gì mà lựa chọn xé bỏ bức thư trong lần đưa thư cuối cùng. Đó đẫ là lần thứ tư mà người kia xé thư. Kết quả là toàn bộ bưu điện quỷ xuất hiện lệ quỷ, những tầng khác cũng bị liên lụy.