Dương Gian nói:
- Nếu mấy người cảm thấy không yên lòng thì có thể đi theo giám sát tôi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mấy người có thể sống sót. Tôi đã có lòng tốt nhắc nhở mấy người rồi, còn nghe theo hay không là việc của mấy người.
- Thời gian không còn nhiều nữa, Lý Dương, chúng ta đi thôi. Còn phần giao dịch như trước vẫn được giữ nguyên, cậu gửi số tài khoản đến điện thoại của tôi đi. Sau khi ra ngoài tôi sẽ cho thư ký gửi cho cậu ba ngàn vạn.
Nói xong, Dương Gian liền không chần chờ nữa, lập tức quay người đi dọc theo cầu thang tối tăm bằng gỗ kia để đi xuống phía dưới.
Mặc dù Lý Dương không hiểu vì sao lần này đội trưởng lại dễ tính như vậy, nhưng hắn ta vẫn đuổi theo.
- Chúng ta cũng đi thôi, thư đã được nhận, địa chỉ cũng đã xuất hiện, làm như thế nào là do suy nghĩ của mỗi người.
Con ngươi Dương Tiểu Hoa khẽ động, cô ta đang tự hỏi lời vừa nãy của Dương Gian.
Dương Gian không muốn bọn họ hỗ trợ hắn đi đưa thư.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một chuyện tốt, cứ như vậy bọn họ sẽ không cần phải mạo hiểm.
Nhưng điều mà đám người Lý Dịch lo lắng cũng đúng, nếu lỡ Dương Gian chết, thư bị mất. Như vậy toàn bộ người đưa thư lần này sẽ phải chết sạch, bọn họ gần như không có khả năng sống sót.
Vừa tự hỏi, Dương Tiểu Hoa vừa đi xuống dưới.
Vương Thiện đột nhiên cười rộ:
- Xem ra lần này lại có thể ở nhà hưởng xái rồi.
Trước đó hắn ta là người đưa thư tầng một, nhưng chỉ mấy ngày lăn lộn hắn ta đã leo lên tận tầng ba. Cho nên lần này hắn ta quyết định rồi, hắn ta sẽ không đi đưa thư. Dù sao việc này cũng đã có Dương Gian đứng ra nhận rồi, hắn ta có đi theo cũng chẳng thể giúp gì. Nếu ngay cả Dương Gian cũng thất bại, thì dù hắn ta có đi theo cũng sẽ chết.
Nhưng nếu lỡ Dương Gian thành công, vậy hắn ta chắc chắn sẽ trở thành người đưa thư tầng bốn.
Nghĩ lại hắn ta cảm thấy bản thân giống như đang được đại thần mang vậy.
Hắn ta hạ quyết tâm, tiếp tục chờ đợi Dương Gian mang lên lầu. Nghĩ vậy, Vương Thiện không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa, mà quay đầu đi theo cầu thang rời khỏi chỗ này.
Còn hai người Thái Ngọc và Lưu Minh Tân khẽ tỏ ra chút do dự, sắc mặt hơi đổi. Bọn họ là người đưa thư cũ của tầng hai và chuyện này có liên quan đến sinh mạng của bọn họ. Nên bất kể thế nào bọn họ cũng không thể có loại ý nghĩ giống như của Vương Thiện được. Giao phó sự sống chết của bản thân cho Dương Gian, đó là điều không thể nào.
Thái Ngọc đi đến và hỏi:
- Lý Dịch, cậu là người đưa thư tầng ba, tiếp theo cậu định xử lý chuyện này như thế nào?
- Lai lịch của người thanh niên tên Dương Gian kia như thế nào, nhìn qua có vẻ khá đặc biệt.
Lý Dịch cũng không vội trả lời ngay, mà nhân cơ hội này hỏi thêm thông tin về Dương Gian.
Thái Ngọc trầm mặc một lúc rồi nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, lúc trước hắn leo lên từ tầng một, đồng thời có chút quen biết với người thanh niên tên Vương Thiện vừa rời đi kia. Người này cũng chỉ mới leo lên tầng hai ngày hôm trước. Nhưng sau khi hắn lên tầng hai, ở đây liền xuất hiện một bức thư màu đỏ đậm. Tuy nhiên Dương Gian đã từ chối không đưa bức thư này, mà xé nát nó.
Lý Dịch cau mày nói:
- Xé nát thư màu đỏ đậm? Mấy người là dựa vào bức thư đặc thù đó để lên lầu tập thể? Không đúng, theo lý mà nói, sau khi xé nát thư màu đỏ đậm, mấy người sẽ phải gánh chịu lệ quỷ tập kích. Làm sao tầng của mấy người lại còn sống nhiều như vậy?
- Đương nhiên là lệ quỷ đã tập kích toàn bộ người đưa thư trong tầng hai rồi. Vốn dĩ tầng hai bọn tôi có gần 20 người đưa thư, kết quả là lúc mới đến Dương Gian đã xử lý mấy người, là vì tranh giành phòng ở. Sau đó bức thư màu đỏ đậm xuất hiện, giữa chúng tôi xảy ra xung đột. Bởi vì có không ít người trong chúng tôi muốn ngă cản, không cho Dương Gian xé thư, vì thế hai bên lại nảy sinh xung đột, tiếp tục tiêu hao thêm người.
- Cuối cùng, bức thư màu đỏ bị Dương Gian xé nát, lệ quỷ xuất hiện, càng chết nhiều người hơn nữa. Ngoại trừ người thanh niên tên Vương Thiện là mới lên từ tầng một ra, người đưa thư tầng hai bọn tôi chỉ còn lại 3 người.
Lý Dịch gật gật đầu:
- Mười mấy người chỉ còn sót lại ba người? Ừm, tôi có thể hiểu được. Sau đó mấy người xử lý con quỷ kia như thế nào?
Sắc mặt Thái Ngọc khẽ động:
- Tôi không biết cụ thể về chuyện này, chỉ biết Dương Gian đã dùng một người sống làm mồi nhử, dẫn dụ con quỷ kia. Sau đó liên thủ với người thanh niên tên Lý Dương và thành công giam giữ lệ quỷ.
Quách U kinh ngạc nói:
- Cái gì, hắn đã giam giữ được lệ quỷ? Hắn nhốt chỗ nào? Là ở trong phòng dưới tầng hai sao?
Người tên Dương Gian kia lại chống đỡ được tập kích của lệ quỷ, không những không chết mà còn xử lý luôn chuyện linh dị.
Từ lúc nào người đưa thư tầng hai lại biến thái như vậy.
Ở bên cạnh, khóe miệng Lưu Minh Tân khẽ mang theo một chút sợ hãi, nói:
- Không, hắn không giam lệ quỷ ở trong phòng, mà nhốt nó vào trong thân thể Lý Dương. Theo như hắn nói thì đó chính là phương pháp đánh cắp lực lượng linh dị, nguy hiểm cực kỳ lớn, nhưng lợi ích rất cao.
Quách U cảm thấy khó có thể tin, hắn ta gào to:
- Cậu đang lừa tôi đúng không? Nhốt quỷ ở trong thân thể người sống, đây có khác gì tự sát đâu. Nếu trong thân thể người tên Lý Dương kia mà có lệ quỷ, thì hắn ta đã phải chết từ lâu rồi mới đúng, không thể nào còn sống và đứng trước mặt chúng ta như vậy được.
Thái Ngọc lắc đầu nói:
- Chúng tôi cũng không biết Dương Gian làm cách gì, nhưng Lý Dương cũng không chết, mà ngược lại, còn sống rất tốt. Hai người bọn tôi cũng không tận mắt chứng kiến quá trình giam giữ lệ quỷ.
- Đúng rồi, Dương Tiểu Hoa có nhìn thấy, lúc đó cô ta là mồi nhử. Nếu mấy người muốn biết thêm chi tiết thì có thể hỏi cô ta, tôi có số điện thoại của cô ta. Cho dù cô ta đã ra khỏi bưu điện quỷ cũng có thể gọi được.
Lúc này Lý Dịch rơi vào trầm mặc, hắn ta đã tin tưởng chuyện mà những người này nói.