Bởi vì mấy người này dù có nói dối cũng không thể bịa ra chuyện như vậy. Bởi bản thân chuyện này đã là một thứ gì đó quá hoang đường, người bình thường sẽ không bao giờ dùng chuyện như vậy để đi lừa người.
Lý Dịch nhìn về phía cô gái.
- Liễu Thanh Thanh, cô cảm thấy thế nào?
Liễu Thanh Thanh gật đầu nói:
- Lời bọn họ nói là thật, người tên Dương Gian kia thật sự đã giam giữ lệ quỷ vào trong thân thể của người sống.
Quách U trợn tròn hai mắt:
- Chuyện hoang đường như vậy mà cô cũng tin? Cô đừng nghĩ tôi là một con ếch ngồi đáy giếng, cái gì cũng không biết. Điều khiến tôi kinh ngạc chính là tên Lý Dương kia vậy mà còn sống. Dương Gian vậy mà có thể giam một con lệ quỷ vào trong cơ thể của người sống.
- Đó là hai chuyện không thể nào làm được.
Đừng nói hắn ta không tin, nếu đổi lại là một số người mới ở trong giới linh dị cũng sẽ không chịu tin. Cũng giống như lúc Dương Gian biết được ngự quỷ nhân có thể khống chế con lệ quỷ thứ hai để kéo dài sinh mạng vậy.
Liễu Thanh Thanh bình tĩnh nói:
- Độ khó khăn của chuyện này là rất lớn, cực kỳ lớn, nhưng vẫn có khả năng thành công. Chỉ là điều kiện để làm được chuyện này cực kỳ hà khắc, tôi cũng không cho rằng bản thân Dương Gian có được loại năng lực này. Nếu hắn có được năng lực này, nguyền rủa của bưu điện quỷ đã không là gì đối với hắn nữa.
Lý Dịch nói:
- Thật hay giả đợi đến thành phố Đại Xuyên là thấy ngay.
- Mặc dù bức thư ở trong tay của Dương Gian, nhưng chuyến này chúng ta cũng phải đi. Để lỡ hắn ta có thất bại thì chúng ta có thể tiếp tục đi đưa thư, không thể cược tính mạng mình vào tay người khác được.
Quách U gật đầu nói:
- Vậy mới đúng, cậu cũng không nên nghĩ đến tiền hậu sự suốt ngày như vậy được, quá tiêu cực.
Giờ phút này.
Sau khi đi dọc theo cầu thang gỗ cũ kỹ để xuống dưới, Dương Gian phát hiện ra, cỗ thi thể lúc trước đã biến mất, không thấy đâu nữa.
Tuy nhiên hắn cũng không lưu ý nhiều đến chuyện này.
Khi hắn bước vào đại sảnh của bưu điện quỷ và chuẩn bị đi về phía cửa chính thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan yếu ớt, bệnh trạng truyền đến.
- Khục, khục khục!
Mặc dù tiếng ho khan chỉ có một loại, nhưng nó mang theo trọng âm quỷ dị, giống như được ho từ hai người khác biệt vậy.
- Hả?
Dương Gian lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy ở đó đang có một người ngồi cạnh quầy hàng.
Đó chính là Tôn Thụy.
- Tôn Thụy? Sao cậu lại ở chỗ này?
Dương Gian tỏ ra khá ngạc nhiên.
Hắn cứ nghĩ là Tôn Thụy sẽ không đến bưu điện quỷ, không ngờ y lại ở dưới tầng một, hơn nữa còn không chết.
- Đội trưởng Dương? Tình hình phía trên thế nào rồi?
Sắc mặt Tôn Thụy rất kém, giống như một người bị bệnh sắp chết vậy. Y chống gậy đứng dậy, khập khiễng đi lại.
Dương Gian nói:
- Mọi chuyện có chút phức tạp, trước mắt tôi chỉ đi đến tầng ba. Nếu muốn leo lên tầng bốn, tôi sẽ phải đi đưa một bức thư nữa.
Tôn Thụy nói:
- Như vậy cũng đã coi là khá thuận lợi rồi. Chỉ thêm mấy ngày nữa là cậu có thể chạy đến tầng bốn. Tốc độ như vậy đã cực kỳ nhanh rồi.
Dương Gian hỏi:
- Cậu chưa trả lời câu hỏi lúc trước của tôi, vì sao cậu lại ở chỗ này?
Tôn Thụy nói:
- Trước đó tôi có điều tra qua một vài chuyện, tìm đến một số bản khai trước khi chết của người đưa thư và phát hiện ra một vài thứ. Tôi cho rằng, mặc dù mỗi một tầng của bưu điện quỷ không tương thông với nhau, nhưng đại sảnh là tương thông. Tất cả mọi người đều phải đi qua đại sảnh này mỗi khi muốn vào hay ra bưu điện quỷ.
- Cho nên, tôi nghĩ đại sảnh mới là chỗ quan trọng nhất.
Đại sảnh là chỗ quan trọng nhất?
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Đến lúc này hắn mới chú ý đến xung quanh chỗ này, ngoại trừ một vài bức tranh cũ kỹ treo ở trên tường ra, trong này chỉ còn lại một quầy hàng, không có đồ vật gì khác nữa.
- Tôi ở lại tại đại sảnh là vì muốn cắt đứt nguồn cung cấp người đưa thư cho bưu điện quỷ. Nếu người đưa thư tầng một muốn tiến vào bưu điện quỷ, bọn họ chắc chắn sẽ đi qua cửa này. Mà khi bọn họ đi vào trong này, điều đó chứng tỏ bọn họ đã bị bưu điện quỷ khống chế. Nếu tôi có thể tiếp tục đứng chặn giết người mới ở chỗ này, thì chỉ cần một đoạn thời gian nữa thôi, quy trình vận hành của bưu điện quỷ sẽ bị ngưng trệ.
- Cho dù bên phía của cậu bị thất bại đi nữa, với cách này, người đưa thư của bưu điện quỷ sẽ càng ngày càng ít. Đến cuối cùng, bọn họ hoàn toàn bị chôn vùi ở trong không gian linh dị, biến mất khỏi thế giới hiện thực.
Tôn Thụy lập tức nói ra suy nghĩ của y. Hành động này của y là đang rút củi đáy nồi, phá hư quy trình vận hành của bưu điện quỷ.
Lý Dương vội vàng nói:
- Chuyện này hẳn không thể thực hiện, dù sao ban đêm chỗ này cũng sẽ tắt đèn, có lệ quỷ du đãng, sẽ chết người đó.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào Tôn Thụy, hắn cũng có chút kinh ngạc.
- Cậu ở đây từ tối qua đến giờ?
Tôn Thụy khẽ gật đầu:
- Mặc dù buổi tối khá nguy hiểm, nhưng không đến mức hẳn phải chết. Chúng ta đã bị người đưa thư tầng một lừa, hoặc thứ mà bọn họ biết quá ít, nên cứ tưởng là ban đêm ra ngoài sẽ phải chết. Nhưng thực tế không phải vậy, mặc dù ban đêm có lệ quỷ du đãng bên ngoài. Tuy nhiên đó cũng là thời điểm bưu điện quỷ ngừng vận chuyển. Trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện không thể tin sẽ xảy ra.
- Muốn tìm ra lỗ thủng của bưu điện quỷ, ban đêm chính là cơ hội duy nhất. Mà trùng hợp là ngay tối ngày đầu tiên gặp phải lệ quỷ tập kích, tôi đã tìm ra được một cơ hội để sống sót.
Nói xong, y liền móc từ dưới quầy ra một chiếc ngọn đèn cũ kỹ.
Dầu dùng để thắp đèn đã chuyển sang màu đen, bốc mùi, không, nó không giống dầu, mà giống một như thi thủy hơn.
Tôn Thụy nói:
- Sau khi tôi thắp sáng ngọn đèn này lên, lệ quỷ sẽ không tập kích tôi nữa. Tối hôm qua tôi đã cực kỳ thoải mái.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động.
- Khá tương tự với quỷ nến?