Thứ này không phải là quỷ nến phiên bản tăng cường hay sao?
Chỉ là thời gian thắp sáng của quỷ nến khá hạn chế. Còn ngọn đèn này lại có thể giúp cho Tôn Thụy chống đỡ nguyên đêm.
Đồng thời, nhìn bộ dạng của ngọn đèn này thì dầu bên trong cũng không tiêu hao nhiều.
Tôn Thụy nói, y cũng biết rõ về quỷ nến và hiểu tác dụng của nó.
- Không, thứ này tuyệt đối không giống với quỷ nến. Tác dụng của quỷ nến chỉ là ngăn cản lệ quỷ tập kích, nhưng quỷ vẫn để mắt đến người cầm nến, vẫn quanh quẩn ở bên cạnh, chờ đến khi quỷ nến bị cháy sạch.
- Còn ngọn đèn dầu này thì khác, sau khi thắp sáng nó lên, tôi căn bản không hề gặp được lệ quỷ. Dường như quỷ không phát hiện ra tôi, mà tôi cũng không nhìn thấy lệ quỷ. Dường như tôi và quỷ bị ngăn cách vậy, ánh sáng của ngọn đèn này ngăn cách tôi, cũng ngăn cách quỷ.
Dương Gian nói:
- Xem ra đây là một món vật phẩm linh dị khá đặc biệt, quan trọng hơn quỷ nến rất nhiều. Sau cậu tìm ra thứ này.
Tôn Thụy nói:
- Hồi tối khi đi lại ở trong đại sảnh, tôi không cẩn thận bấp trúng thứ này, thiếu chút nữa ngã sấp mặt, sau đó tôi liền nhặt được nó. Nhưng tôi cũng dám chắc chắn, vào thời điểm ban ngày thứ này căn bản không hề tồn tại.
Y lại đột nhiên bổ sung thêm một câu.
- Có cảm giác dường như thứ này được ai đó cố tình để ở đây vậy.
Dương Gian hỏi:
- Cậu đang cảm thấy có người nào đó cố ý đưa cho cậu món đồ linh dị quý trọng này?
Tôn Thụy nói:
- Nếu không phải vậy thì chuyện này cũng trùng hợp quá đi. Với lại chúng ta không phải là nhóm người đưa thư đầu tiên tiến vào trong bưu điện quỷ. Nếu ngọn đèn này luôn tồn tại ở chỗ đó thì kiểu gì cũng bị người đưa thư khác cầm đi rồi.
Dương Gian cảm thấy lời này cũng có lý.
Nhưng suy đoán này có chút nằm ngoài tưởng tượng của mọi người.
Lý Dương ở bên cạnh chen lời:
- Đội trưởng, chúng ta vẫn chưa thể nào xác định được chủ nhân của tiếng giày cao gót tối hôm qua là người hay quỷ. Nếu mọi việc đúng như suy đoán của Tôn Thụy, vậy buổi tối trong bưu điện quỷ chắc chắn có thứ gì đó đang hoạt động, không hẳn đó là quỷ.
- Ý cậu là ban đêm chỗ này còn náo nhiệt hơn cả ban ngày?
Dương Gian đang tự hỏi.
Điều hắn suy nghĩ không phải cái kia, mà chính là mục đích về sự xuất hiện của ngọn đèn ở trong tay Tôn Thụy.
Điều này nói rõ đang có người nào đó muốn giúp đỡ Tôn Thụy.
Mà việc Tôn Thụy muốn làm chính là xử lý những người mới tiến vào bưu điện quỷ, nhằm cắt đứt nguồn cung, không cho bưu điện quỷ vận hành.
Nếu người kia đưa ngọn đèn cho Tôn Thụy là muốn giúp đỡ, như vậy ngoài bọn họ ra, ở trong này vẫn còn có những người khác mong muốn bưu điện quỷ dừng lại.
Chỉ là vì một vài nguyên nhân nào đó người kia không có cách nào ra tay.
Đương nhiên, đây có thể là một âm mưu, hoặc có thể là trùng hợp.
Chỉ là trong hai trường hợp trên, Dương Gian càng thiên về cái trước hơn.
Bởi vì trong chuyện linh dị không có cái gì gọi là trùng hợp, chỉ có đương nhiên.
Cũng giống như lệ quỷ giết người vậy, đó tuyệt đối không thể nào là trùng hợp, mà là do trong lúc vô tình con người đã phát động quy luật giết người của quỷ. Chỉ là bản thân người phát động quy luật cũng không hề hay biết gì mà thôi.
Lý Dương bất chợt phát hiện ra cái gì đó, hắn ta hô to:
- Đội trưởng, anh nhìn, mau nhìn về phía này.
Dương Gian cùng Tôn Thụy đồng loạt lấy lại tinh thần.
- Sao thế?
- Đội trưởng, bức tranh kia có phải là hơi quen thuộc đúng không?
Lý Dương chỉ tay vào một bức tranh sơn dầu vẽ một người khá xa lạ đang treo trên tường.
Nhân vật bên trong là một cô gái dung mạo thanh tú, tóc dài, mặc một bộ quần áo màu trắng.
Cô gái này rất giống với cỗ thi thể của nữ xuất hiện ở trên tầng hai sau khi Dương Gian xé thư màu đỏ.
Dương Gian kịp thời phản ứng, ánh mắt hắn có chút biến hóa bất định.
Điều này không phải là trùng hợp, mà có một mối liên quan nào đó.
Con quỷ kia và cô gái trong bức tranh là cùng một người.
Lý Dương suy đoán:
- Là do người đưa thư bị chết ở trong bưu điện quỷ sao? Sau khi người kia chết, lệ quỷ khôi phục lại và bị bưu điện quỷ khống chế, trở thành công cụ để đối phó với người đưa thư khác?
Người chết không thể nào biến thành quỷ, chỉ có thể thành quỷ nô. Quỷ nô chính là thi thể hoạt động dựa vào sự chống đỡ của lực lượng linh dị, nó không được tính là lệ quỷ thực sự. Chỉ có ngự quỷ nhân chết đi thì mới biến thành quỷ. Sỡ dĩ ngự quỷ nhân chết có thể thành quỷ là vì trong người của ngự quỷ nhân đã có lệ quỷ.
Nên sau khi chết quỷ chiếm cứ lấy thân thể người và tiếp tục hoạt động dưới bộ dạng lúc còn sống của người kia.
- Nhưng vì sao lại phải treo ảnh của những người này lên đây. Với lại phong cách ăn mặc của cô gái kia không giống của thời cận đại, mà giống những năm 80 90 của thế kỷ trước hơn. Nói cách khác con quỷ mà hôm trước chúng ta gặp đã chết cách đây hai ba mươi năm rồi.
Hai ba mươi năm về trước từng có người đưa thư trở thành ngự quỷ nhân, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà người này chết ở trong bưu điện quỷ. Sau đó con quỷ trong người khôi phục lại và bị bưu điện quỷ khống chế. Đến tận ngày hôm trước, Dương Gian xé nát thư màu đỏ đậm, con quỷ này mới lần nữa được bưu điện quỷ thả ra.
Trong đầu Dương Gian hình thành một chuỗi các sự việc với nhau.
Trong lúc suy nghĩ, hắn lại đưa mắt quan sát những nhân vật trong các bức tranh khác.
Ở chỗ này, có chừng mười mấy bức tranh, có nam có nữ, có già có trẻ, mỗi một bức tranh sơn dầu đều đại diện cho một người.
Còn việc liệu những người này còn sống không thì hắn không thể biết được.
Nhưng hắn có thể xác định được, những người ở trong bức tranh chắc chắn từng có tiếp xúc với bưu điện quỷ.
"Khoan, tranh sơn dầu."
Đột nhiên trong đầu Dương Gian lại liên tưởng đến cái gì đó, khiến cho người hắn nhất thời cảm thấy một cỗ sợ hãi cùng hàn ý.
Phong cách vẽ của bức tranh sơn dầu này rất tương tự với quỷ họa, chuyện linh dị cấp S.
Đều là những bức tranh vẽ người, phong cách vẽ giống nhau, mỗi bức tranh cũng đại diện cho một con lệ quỷ.