Nghĩ đến đây.
Dương Gian chậm rãi đi dọc theo vách tường, nhằm tìm kiếm. Ý định của hắn là muốn tìm ra một vị trí trống không có tranh, nhằm xác định liệu quỷ họa có phải là chạy từ chỗ này ra không.
Nhưng tiếc là hắn không tìm thấy dấu vết.
Không hề có dấu vết cho thấy ở đây từng có một bức tranh sơn dầu bị mất.
Ngoài ra, hắn còn có ý định gỡ tranh xuống, nhưng kết quả là đã thất bại.
Những bức tranh sơn dầu kia giống như được khảm nạm vào trong vách tường vậy, không thể nào rung chuyển, dường như nó đã hòa cùng một thể với bưu điện quỷ.
"Là do mình quá đa nghi hay sao?"
Dương Gian thầm thở dài trong lòng. Hắn thậm chí đang nghĩ liệu có phải là bản thân đang nghi thần nghi quỷ cho nên mới vô ý thức gán ghép cho một vài chuyện linh dị liên quan với nhau hay không.
Ngay cả ba mươi lăm căn phòng trong bưu điện quỷ mà cũng có thể liên tưởng đến 36 chỗ ngồi trên xe buýt quỷ, thậm chí nghĩ đến đoạn hành lang khủng bố trong khách sạn Caesar.
Lý Dương đi đến và hỏi:
- Đội trưởng, mấy bức tranh này có vấn đề gì không?
Dương Gian nói:
- Có vấn đề hay không tạm thời vẫn còn là một điều bí ẩn. Chúng ta không cần phải quan tâm đến, chỉ chú ý một chút là được. Muốn tìm hiểu ra được nó là gì thì trừ phi chúng ta leo lên tầng năm, hỏi thăm tin tức từ đám người đưa thư già dặn kia mới được.
- Hiện tại chúng ta phải đến thành phố Đại Xuyên một chuyến. Đoạn địa chỉ này có chút đặc biệt, xuất hiện những hai lần, nên tôi muốn đi xem một chút.
- Dương Gian, thế mà cậu còn ở chỗ này, không định rời đi bưu điện quỷ hay sao?
Đúng lúc này Dương Tiểu Hoa đã đi xuống khỏi cầu thang, cô ta nhìn thấy cả Lý Dương và Dương Gian đều ở trong đại sảnh nên có chút tò mò.
Tôn Thụy híp mắt, lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Mọi chuyện coi như đã được chứng thực, đại sảnh mới là địa điểm chúng của bưu điện quỷ. Người này là người đưa thư tầng hai hay tầng ba?
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Trước đó là tầng hai, còn hiện tại đã là người đưa thư tầng ba.
Tôn Thụy nói:
- Đội trưởng Dương, không bằng tôi giúp cậu xử lý cô ta.
Dương Tiểu Hoa nhất thời vô ý lùi lại mấy bước.
Khi bị người này nhìn chằm chằm, cô ta cảm thấy một loại nguy cơ mãnh liệt. Giống như lúc bản thân đang làm mồi nhử và bị lệ quỷ nhìn ngó từ sau lưng vậy.
Dương Gian nói:
- Không cần, giết cô ta không có ý nghĩa gì cả. Với lại nhiệm vụ lần này của cô ta đang còn ở trong tay tôi.
Tôn Thụy nói:
- Vậy cứ tha cho cô ta một lần vậy. Tuy nhiên sự xuất hiện của cô ta khiến cho tôi cảm thấy một việc khá thú vị. Nếu tôi trông coi ở chỗ này đủ lâu, nói không chừng tôi chẳng những gặp được người đưa thư tầng hai, ba, mà còn có thể gặp cả tầng bốn năm.
Dương Gian nói:
- Tầng một và tầng hai đã không còn người đưa thư nữa. Bị tôi thanh lý sạch sẽ rồi. Trên tầng ba vẫn còn có người đưa thư, nhưng mỗi ba tháng họ mới phải đưa thư một lần. Còn tầng bốn là nửa năm một lần, tầng năm là một năm. Nên xác suất để cậu ngồi đây và gặp được người đưa thư tầng bốn, tầng năm là cực kỳ nhỏ.
- Với lại tôi có lý do để tin tưởng rằng, người đưa thư tầng năm không còn là người đưa thư đơn giản nữa, mà bọn họ tuyệt đối là ngự quỷ nhân. Nếu đụng phải bọn họ, tốt nhất cậu nên cẩn thận, không được chủ quan.
- Mặt khác ngọn đèn dầu ở trong tay của cậu cũng có tiêu hao, không thể tiếp tục thắp sáng mãi. Cho nên sẽ có một ngày nào đó nó cháy hết, cậu sẽ không chịu nổi đâu. Tốt nhất cậu vẫn nên rời khỏi chỗ này, chuyện còn lại cứ để cho tôi xử lý.
Tôn Thụy nói:
- Đội trưởng Dương, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng tôi cũng có chuyện cần làm. Ở phía ngoài bưu điện quỷ là thành phố Đại Hán, là địa bàn của tôi. Một khi chỗ này bị mất khống chế, là người phụ trách, tôi sẽ không chạy được đi đâu cả. Thay vì vậy, chi bằng tôi trực tiếp xử lý luôn đống tai họa ngầm này.
- Vậy thì trước tiên cậu cũng phải sống sót được cái đã.
Tôn Thụy nói:
- Yên tâm đi, tôi không dễ chết như vậy đâu.
Dương Gian nói:
- Cậu tự biết chừng mực là tốt nhất, tôi cũng không nói thêm nữa. Chỗ của tôi cũng bắt đầu phải hành động, muốn mượn chuyên cơ riêng của cậu, đưa tôi đến thành phố Đại Xuyên một chuyến.
- Thành phố Đại Xuyên sao? Tôi nhớ người phụ trách chỗ đó chính là Lý Nhạc Bình.
Tôn Thụy khẽ nhớ lại và nói ra một cái tên:
- Tuy nhiên tôi chưa từng gặp qua người này, nghe nói hiện tại hắn ta đang là đội trưởng, có lẽ đội trưởng Dương sẽ biết đến.
- Lý Nhạc Bình? Tôi có nghe qua cái tên này, nhưng bản thân cũng chưa từng gặp mặt.
Dương Gian hơi hồi tưởng lại, nhưng không thể nhớ nổi người này.
Đó là một người xa lạ mà hắn chưa bao giờ gặp mặt.
Nhưng cái tên này lại cực kỳ quen thuộc, điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Dương Gian nói:
- Kệ, qua đó là biết liền. Tuy nhiên nếu đó đã là người phụ trách của tổng bộ vậy chuyện này dễ làm rồi. Ít nhất cũng có thể gọi điện nói chuyện bình thường.
Tôn Thụy nói:
- Vậy tôi chúc đội trưởng Dương cậu thuận buồm xuôi gió. Tôi ở chỗ này chờ tin tức tốt từ cậu.
Dương Gian gật gật đầu:
- Cậu cũng cẩn thận một chút. |
Nói xong, hắn và Lý Dương cùng rời khỏi bưu điện quỷ.
Sắc mặt Dương Tiểu Hoa khẽ đổi, hơi chần chờ một lát, sau đó vội vàng rời đi nơi này.
Nếu không phải có câu nói của Dương Gian, có lẽ người kia đã giết chết cô ta rồi.
Ba người này có lai lịch gì vậy, vì sao người này lại còn ngang ngược hơn cả người kia.
Bọn họ không thể nào là người mới của bưu điện quỷ được.