Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1675 - Chương 1676: Nguy Hiểm 1

Chương 1676: Nguy Hiểm 1

Bởi vì chạy trốn cũng có nghĩa là bọn họ không thể nào xử lý chuyện linh dị, sẽ rơi vào cục diện bị động cầu sinh. Mà kết cục cuối cùng của những kẻ như vậy thường rất thảm.

Chỗ ở của hai người là phòng tổng thống, chính là căn phòng cao nhất của khách sạn, bên trong có phục vụ viên chờ sẵn 24/24.

Tuy nhiên hiện tại đang là ban ngày, nên hai người không cần phải nghỉ ngơi, chỉ ngồi đợi ở trong phòng giết thời gian. Đồng thời cả hai cố gắng tận dụng hết những con đường mà bản thân có để điều tra chuyện từng xảy ra ở trong thành phố Đại Xuyên.

Trong khoảng thời gian này, mọi việc rất bình tĩnh, dường như không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cũng ngay tại thời điểm đó, vào lúc xế chiều.

Ở bên ngoài thành phố Đại Xuyên.

Một chiếc xe đang tiến dần về phía thành phố.

Trên xe có ba người, lần lượt là Lưu Minh Tân, Thái Ngọc và Dương Tiểu Hoa.

Trước đó bọn họ là người đưa thư tầng hai, cho nên bình thường cũng hay liên lạc với nhau. Lần này bọn họ quyết định tham gia vào nhiệm vụ đưa thư, cho nên sau khi rời khỏi bưu điện quỷ, ba người tập hợp tại địa điểm chỉ định rồi lái xe tiến về thành phố Đại Xuyên.

Sở dĩ bọn họ lựa chọn lái xe là vì an toàn.

Dù sao làm như vậy cũng có thể giảm bớt trường hợp tiếp xúc với người xa lạ.

Chỉ cần ít gặp người lạ, bọn họ sẽ ít phạm phải sai lầm hơn. Đồng thời xác suất nguy hiểm cũng sẽ trở nên thấp.

Thái Ngọc ngồi ở phía sau, hút thuốc, cau mày nhìn khung cảnh phía ngoài cửa sổ xe.

- Chúng ta không có thư trong tay, dù có tìm ra địa chỉ cũng chẳng làm được gì. Có lẽ chúng ta không nên đi chuyến này.

- Với lại lần này người đưa thư tầng ba cũng có tham dự vào. Tôi nghĩ chúng ta nên làm như Vương Thiện, ở nhà xem tivi, ăn đồ ăn vặt, chờ kết quả.

Lưu Minh Tân đang lái xe liền nói:

- Cậu yên tâm khi giao tính mạng của bản thân cho Dương Gian hay sao? Với lại chúng ta cũng không nhất định phải tham gia vào chuyện này. Chúng ta làm như vậy chỉ vì ổn thỏa mà thôi. Nếu lỡ Dương Gian bị thất bại, chúng ta liền có thể cùng liên thủ với Lý Dịch và tiếp tục đưa thư. Còn nếu làm như Vương Thiện, không thèm quan tâm như vậy, cơ hội thắng của chúng ta sẽ bằng không.

- Thái Ngọc, cậu đã chịu tham gia vào chuyện này, thì điều đó cho thấy trong lòng cậu đang cố kỵ. Nếu không cậu chắc chắn sẽ trực tiếp cự tuyệt.

Thái Ngọc rít một hơi thuốc, sau đó ném mẩu thuốc kia ra ngoài cửa sổ:

- Tôi vẫn đang do dự, còn chưa đưa ra quyết định.

Dương Tiểu Hoa nói:

- Lần này chúng ta không nhất thiết phải mạo hiểm. Chúng ta chỉ cần tìm một nhà nghỉ của thành phố Đại Xuyên và nghỉ ngơi là được. Cứ ở bên ngoài canh chừng, không cần thiết phải quấy nhiễu người khác tiến hành đưa thư.

Lưu Minh Tân nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ cần canh chừng, tùy cơ hành động là được.

Bọn họ không phải là người ngu.

Nên đương nhiên bọn họ sẽ hiểu rõ sự nguy hiểm của lần đưa thư này. Vì thế khi đến thành phố Đại Xuyên, bọn họ căn bản không hề có ý định tự đi hoàn thành nhiệm vụ đưa thư. Mà việc họ đến đây cũng chỉ vì ổn thỏa, tới quan sát tình hình, tối thiểu cũng biết quá trình đưa thư đã tiến hành đến bước nào.

Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến mạng sống của bọn họ.

- Xe sắp hết xăng rồi, tôi cho xe qua phía trước đổ xăng.

Lưu Minh Tân điều khiển xe chạy đến một trạm xăng dầu tương đối gần theo hướng thành phố Đại Xuyên.

- Đổ đầy bình.

Lưu Minh Tân tắt máy, ngồi trên xe, thuận miệng nói với nhân viên đổ xăng.

Người nhân viên kia có chút chất phác, lập tức cầm vòi lên chuẩn bị đổ.

- Tôi đi mua bao thuốc lá.

Thái Ngọc xuống xe, đi qua cửa hàng tiện lợi ở ngay bên cạnh.

Dương Tiểu Hoa ngồi trên ghế lái bấm điện thoại di động. Cô ta đang tìm tòi một vài tin tức có liên quan đến thành phố Đại Xuyên. Nếu chỗ này đang xảy ra chuyện đại sự nào đó, mấy trang báo mạng chắc chắn sẽ đưa tin tràn lan. Với lại bản thân cô ta cũng có quen biết một số người bản địa, nên có khá nhiều tin tức ngầm của một số nơi.

Lúc này.

Thái Ngọc đi đến cửa hàng tiện lợi, nhưng vừa mới bước vào, hắn ta liền phát hiện ra khung cảnh bên trong khá tối tăm, âm trầm. Xung quanh không hề bật đèn, dường như bị mất điện.

Ngay từ đầu hắn ta còn chưa có để ý.

Nhưng khi bước đến bên cạnh quầy hàng, hắn ta lập tức dừng lại.

Bởi vì trong lòng hắn ta đột nhiên xuất hiện một cỗ lãnh ý.

Lúc này hắn ta khẽ ngửi được một mùi thi thối nồng đậm, mà nguồn gốc của nguồn thi thối kia lại đến từ người đang ngồi phía sau quầy hàng.

Không, đó đã không còn là một người nữa, mà là một người chết.

Cỗ thi thể kia ngồi yên ở đó, hai tay đặt trên quầy, giống như một bức tượng gỗ vậy. Nhưng điều kinh khủng nhất chính là, trên cổ của người này hoàn toàn trống rỗng, không hề có đầu.

Chiếc đầu trên cổ của người này đã không cánh mà bay từ lúc nào.

"Đùa gì vậy trời, đây là khu vực thành thị đó."

Nhất thời, Thái Ngọc cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng, hắn ta nào dám mua thuốc nữa. Vội vội vàng vàng đi theo đường cũ trở về, chuẩn bị rời khỏi cửa hàng tiện lợi, sau đó nhanh chóng rời đi chỗ này.

Cỗ thi thể không đầu đang ngồi ở phía sau quầy kia hiển nhiên không phải là một vụ án giết người bình thường, mà có liên lụy đến chuyện linh dị.

Đây là lần đầu tiên hắn ta đụng phải chuyện như vậy một cách quang minh chính đại ở trong trạm xăng dầu của thành phố.

Không có chút nào gọi là che giấu.

"Hẳn con quỷ kia sẽ không ở chỗ này?"

Thái Ngọc lui ra sau mấy mét, dựng thẳng lỗ tai, cố gắng nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Tố chất tâm lý của hắn ta coi như không tệ, ở trong tình huống như vậy mà vẫn còn tỏ ra bình thường, biết đánh giá tình hình xung quanh. Đồng thời còn đoán chỗ ra được chỗ này chỉ là vừa bị chuyện linh dị tập kích không lâu, chứ không phải là một nơi đang xảy ra chuyện linh dị, không tính là quá nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, hắn ta khẽ thở phào một hơi.

Thế nhưng khi hắn ta chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi cửa hàng tiện lợi, ánh mắt hắn ta đột nhiên bị hấp dẫn bởi bộ đồ nhân viên đang treo trên tường.

Bình Luận (0)
Comment