Quách U nói:
- Có lẽ bọn họ đang huấn luyện cho nhân viên mới, không cần quan tâm. Trước tiên chúng ta tìm kiếm một chỗ nghỉ ngơi, ăn bữa cơm đã. Không cần phải vội vàng đi tìm kiếm tiểu khu Minh Châu. Tôi nghĩ bên chỗ kia chắc chắn có nguy hiểm. Trước khi tìm hiểu kỹ, chúng ta không nên tùy tiện đến đó.
Nhưng khi ba người chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên tạch một tiếng.
Toàn bộ sân bay đột nhiên tối mù mịt.
Mọi ánh đèn ở trong này đột nhiên bị người ta tắt hết sạch.
Chỉ trong nháy mắt, đại sảnh trống rỗng của sân bay bị bao trùm trong bóng tối.
Lý Dịch dừng lại, khẽ quan sát một chút, tỏ ra hơi nhíu mày.
- Dường như có gì đó không thích hợp. Hai người có thấy lượng người trong sân bay có hơi thiếu thiếu một chút không?
Liễu Thanh Thanh quan sát xung quanh, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra một chút ngưng trọng và do dự.
Quách U nói:
- Vừa rồi không chú ý đến, nhưng hiện tại cô nói thì tôi mới cảm thấy đúng là như vậy.
Không phải bọn họ không đủ cẩn thận, tỷ mỉ. Mà là những chỗ như này căn bản không có đủ lý đo để bọn họ cảnh giác. Dù sao, tiềm thức của bọn họ, những địa phương nhiều người như này chắc chắn sẽ an toàn. Vả lại, trước giờ bọn họ cũng chưa từng gặp qua nguy hiểm ở những nơi đông người như thế này.
Nhưng khi xung quanh xuất hiện một số điều dị thường, bọn họ lập tức nhận được nhắc nhở.
Lý Dịch lập tức lôi từ trong túi ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ, bên trong có chứa thứ nước đục ngầu.
Quách U biến sắc nói:
- Làm như vậy có phải là lãng phí quá không?
Điều này chứng tỏ hắn ta biết thứ nước bên trong là gì.
- Cẩn thận một chút vẫn hơn. Không có gì lãng phí cả, nhiệm vụ đưa thư lần này tương đối đặc biệt, chúng ta không nhất thiết phải tiết kiệm.
Lý Dịch mở bình thủy tinh ra, thứ nước đục ngầu màu vàng kia lập tức rơi xuống đất.
Nhưng chưa chờ cho giọt nước màu vàng đục kia rơi xuống đất, nó đã đột ngột chuyển sang màu đỏ đậm đầy quỷ dị giữa không trung.
Nó giống như một bãi máu tươi sền sệt, trông dọa người.
Nước biến thành máu tươi.
Sự biến hóa bất thường này báo hiệu cho bọn họ biết một sự thật cực kỳ khủng bố.
Xung quanh chỗ này đang có lệ quỷ du đãng.
Quách U trợn tròn hai mắt, trong lòng đột nhiên co thắt lại.
- Đi mau, chỗ này có quỷ.
Lý Dịch gầm nhẹ một tiếng, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Hai người còn lại cũng nhanh chóng phản ứng, bám sát theo phía sau.
Bọn họ không chạy trốn ra ngoài sân bay, mà chạy ngược lại về vị trí máy bay vừa hạ cánh. Bọn họ định thông qua bãi hạ cánh của máy bay để chạy thoát khỏi chỗ này. Bởi vì chỗ kia hơi trống trải và vắng vẻ nên an toàn hơn, dù có gặp phài nguy hiểm bọn họ cũng có thể sớm phát hiện ra.
Đấy là một loại thường thức.
Mà toàn bộ người đưa thư tầng ba đã nhớ kỹ ở trong lòng.
Nhưng rất nhanh, một lần nữa ba người lại cảm thấy rùng mình.
Bởi vì lúc này có ba cô gái tiếp viên hàng không ăn mặc đồng phục chỉnh tề, trang điểm lộng lẫy đang đứng ở trước đường hầm khẩn cấp. Ba cô gái tiếp viên hàng không này cực kỳ xinh đẹp, dáng người mỹ lệ, là ba vị mỹ nữ, nhưng lúc này cả ba đang đứng yên ở đó và lộ ra nụ cười cứng ngắc.
Không.
Không hẳn đứng yên như bức tượng, mà tròng mắt của ba cô gái kia vẫn còn đang chuyển động, ánh mắt nhìn về phía mấy người bọn họ đầy quỷ dị.
Quách U rống to một tiếng:
- Mấy người này đều có vấn đề.
Lý Dịch lạnh lùng nói:
- Đừng nên dừng lại, lao qua đi. Chỉ là mấy người sống bị lệ quỷ ăn mòn mà thôi, không phải là lệ quỷ thực sự.
Mặc dù xung quanh đang để lộ ra rất nhiều điều bất thường, nhưng hắn ta cũng không vì vậy mà bối rối để rồi đưa ra những quyết định ngu xuẩn, mà vẫn lựa chọn được con đường chạy trốn chính xác nhất.
Dù gặp phải nguy hiểm, nhưng tình cảnh của bọn họ vẫn còn tốt hơn đám người Thái Ngọc và Dương Tiểu Hoa không ít.
Là người đưa thư tần ba, bọn họ đã thông qua lần lượt các nhiệm vụ đưa thu, thu hoạch được một vài món đồ linh dị. Bọn họ đã có được năng lực tự vệ nhất định, không còn giống người bình thường, gặp phải chuyện linh dị là không thể phản kháng.
Rất nhanh.
Ba người đã thành công xông ra sân bay, đi vào khu vực máy bay hạ cạnh, tạm thời coi như thoát khỏi nguy hiểm.
Mà ở trước lối vào thông đạo vừa bị chặn.
Ba cỗ thi thể không đầu đang đứng yên ở đó, mấy chiếc đầu đã rơi xuống bên cạnh, xung quanh chìm vào yên tĩnh.
Nhưng ngay sau đó.
Ở trong đại sảnh trống rỗng xuất hiện một người, người này đi đến và nhặt mấy chiếc đầu dưới đất lên, lần nữa thả chúng vào cổ của ba thi thể.
Dù đầu của ba cô gái tiếp viên đã bị xáo trộn, nhưng dường như điều này không gây ra trở ngại gì. Dù ba người đã đổi đầu cho nhau nhưng trông vẫn rất hoàn hảo, không hề có dị thường.
Sau khi đầu được thả lên cổ, ba người tiếp viên kia liền khôi phục hành động bình thường.
Chỉ là vẻ mặt mấy cô gái này có chút mê mang, ngơ ngác, giống như có ý thức nhưng không nhớ rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Bọn họ giống như một bức tượng gỗ và đang có một cỗ ý thức khác khống chế thân thể này vậy.
Tất cả mọi thứ diễn ra trước đó cứ như một giấc mơ.
Mà bọn họ không thể nào thoát khỏi trạng thái này, vĩnh viên không thể thu hồi lại quyền khống chế của thân thể.
- Tòa thành phố này không thể ở lại lâu thêm nữa. Ngay cả sân bay lớn như vậy mà cũng bị quỷ xấm lân. Điều này chứng tỏ thành phố này đã bị mấy quyền khống chế. Chúng ta nhất định phải rời khỏi thành phố này, càng nhanh càng tốt.
Sắc mặt Lý Dịch rất khó coi, hắn ta thở phì phà phì phò nhìn về phía sân bay ở đằng xa.
Dường như bên đó đang có không ít bóng người dòm ngó về phía này.
Dù xung quanh hoàn toàn trống rỗng, không có thứ gì, nhưng hắn ta không hề có cảm giác an toàn.
Quách U ở bên cạnh nói:
- Nếu chúng ta bỏ đi, như vậy nhiệm vụ đưa thư sẽ thế nào giờ? Nếu không thành công đưa thư mấy người chúng ta cũng sẽ chết.
Lý Dịch tức giận nói:
- Chẳng lẽ anh không nhìn thấy tình cảnh vừa rồi hay sao? Toàn bộ sân bay không có một người nào là bình thường. Mà đây chỉ là một góc của băng sơn thôi, nếu chúng ta còn tiếp tục xâm nhập sâu vào trong thành phố Đại Xuyên. Chúng ta căn bản không còn đường sống để mà ra ngoài, chứ không cần nói gì đến việc đi hoàn thành nhiệm vụ. Mức độ khó khăn của bức thư thứ ba đã vượt qua những gì mà chúng ta nhận biết trước đây.