Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1679 - Chương 1680: Đụng Độ 3

Chương 1680: Đụng Độ 3

- Bưu điện quỷ chuẩn bị bức thư này không phải dành cho chúng ta, mà là Dương Gian. Mức độ khó dễ khi đưa thư là căn cứ vào trình độ và thực lực của người đưa thư để tính toán.

Liễu Thanh Thanh nói:

- Ý cậu là Dương Gian và Lý Dương đã nâng cao độ khó của lần đưa thư này?

Lý Dịch nói:

- Rõ ràng rồi, nếu không mọi chuyện sao lại biến thành dạng này. Chúng ta vừa mới xuống máy bay đã thiếu chút nữa bị giết chết.

- Mục đích của bưu điện quỷ là muốn chúng ta qua đây đưa thư, chứ không phải đưa chúng ta qua đây để giết. Nếu toàn bộ người đưa thư đều chết sạch, thì bưu điện quỷ cũng không cần thiết phải tồn tại. Hai người thấy điều này có đúng không?

Quách U bất chợt chỉ tay lên trời rồi nói:

- Trước tiên đừng nói đến cái này, hai người nhìn xem, chiếc máy bay kia bị sao vậy?

Ở trên bầu trời đang có một chiếc máy bay hạ cánh, nhưng dường như vị trí hạ cánh của nó hơi sai sai. Bởi vì nó đang bay về phía của bọn họ, càng ngày càng gần, không hề có ý định dừng lại.

Lý Dịch trợn tròn hai mắt, kinh hãi thét to.

- Chạy mau, chiếc máy bay này đã bị mấy khống chế, nó muốn đụng vào chúng ta.

- Mẹ nó chứ!

Quách U chửi thề một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy.

Một lần nữa, cả ba người lại phải chạy trốn.

Trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, máy bay bị mất khống chế chứng tỏ quỷ đã xâm nhập vào trong máy bay. Có lẽ bên trong đó không còn bất cứ người nào còn sống nữa, mà chỉ là một đám không phải người cũng chẳng phải quỷ.

Thực ra lúc này không chỉ có ba người bọn họ là phải tiếp tục chạy trốn chật vật.

Mà hai người Dương Tiểu Hoa và Thái Ngọc cũng thế.

Lúc này người Thái Ngọc dính đầy máu me, sắc mặt thống khổ, đang được Dương Tiểu Hoa đỡ lấy, khập khiễng đi vào trong một căn nhà cũ.

Bọn họ vẫn còn ở trong khu vực thành phố Đại Xuyên, chưa hề rời đi.

Không phải bọn họ không muốn rời đi, mà là không có cách nào rời đi. Từ nãy đến giờ bọn họ chỉ biết trốn đông trốn tây. Hiện tại ngay cả bọn họ cũng không biết bản thân đang ở chỗ này, chỉ biết là bọn họ chưa rời khỏi khu vực thành thị.

Với lại, Thái Ngọc cũng khá là xui xẻo, bởi vì trên đường chạy trốn hắn ta bị xe đụng phải.

May là cú đụng không quá nghiêm trọng, nếu không hiện tại hắn ta đã là một cỗ thi thể.

Dương Tiểu Hoa cũng chịu không nổi nữa, trên mặt cô ta đã trầy da, quần áo rách lỗ chỗ. Đây là do cô tránh né xe cộ nên nằm lăn ở trên đường tạo ra thương tổn.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, hai người vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.

Xe bị mất khống chế từ bốn phương tám hướng, mạnh mẽ lao nhanh về phía bọn họ.

Nhưng cái này vẫn chưa phải là kinh khủng nhất, rõ ràng lần đó Thái Ngọc đã có thể tránh né. Kết quả là ở bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, người này đẩy nhẹ một cái khiến hắn ta thiếu chút nữa bị xe cán chết.

- Ngừng, trước tiên ngừng lại một lúc đã.

Thái Ngọc thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, bất lực ngồi dựa vào vách tường.

- Không thể dừng lại ở đây, chỗ này không an toàn.

Dương Tiểu Hoa vẫn chưa tỉnh hồn, cô ta quét mắt quan sát xung quanh.

Xung quanh không có người, cũng không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào.

Nhưng cô ta sẽ không cho rằng ở đây đã an toàn.

Thái Ngọc cầm lấy tay cô ta rồi nói:

- Dương Tiểu Hoa, nghe tôi nói một câu. Chúng ta cứ tiếp tục đi như này cũng không thể nào đi ra khỏi thành phố Đại Xuyên được. Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì thấy chỗ này rất bình thường, nhưng thực tế nó đã bị lệ quỷ xâm lấn hoàn toàn. Bất cứ người sống nào đi vào đây, một là bị đồng hóa, hai là bị chúng giết chết. Lần này chúng ta đã bị quỷ để mắt đến. Với lại, bộ dạng hiện tại của tôi đã không thể nào tiếp tục chạy trốn nữa, mà tôi cũng không dám đi bệnh viện, gọi cứu viện cũng không được.

- Dù vậy cậu cũng không thể từ bỏ được.

Dương Tiểu Hoa khẽ cắn môi, cả người hơi run rẩy.

Đây là lần đầu tiên cô ta có cảm giác tuyệt vọng như vậy, rõ ràng bọn họ còn chưa nhìn thấy mặt quỷ, thế mà đã sống dở chết dở rồi. Cô ta có cảm tưởng, dường như khi bước vào chỗ này, toàn bộ thế giới đều đang đối địch với bọn họ vậy. Dường như tất cả mọi người ở trong tòa thành thị này đều là quỷ.

Thái Ngọc khẽ ho khan, phun ra một ngụm máu.

- Hiện tại chúng ta chỉ còn một biện pháp.

Dương Tiểu Hoa hỏi:

- Biện pháp gì?

- Ở trong thành phố này không còn người nào để chúng ta tin tưởng nữa. Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, tên Dương Gian kia chắc chắn đã tiến vào tòa thành phố này rồi. Nếu cô có thể tìm ra hắn, thì cô sẽ có thể sống. Còn nếu tìm không ra, không cần nghi ngờ gì nữa, cô chắc chắn phải chết.

Thái Ngọc cảm thấy toàn thân đang đau đớn kịch liệt, nhưng lối suy nghĩ lại rất rõ ràng, nghĩ ra được một con đường sống.

Cầu cứu Dương Gian.

Hiện tại vì mạng sống, hắn ta không còn quan tâm thứ gọi là mặt mũi nữa.

- Không, không hẳn, chúng ta còn có một phương pháp khác, chúng ta có giấy viết thư. Lúc trước Dương Gian có đưa cho chúng ta mấy tờ, chúng ta có thể dùng nó để rời khỏi chỗ này, quay lại bưu điện quỷ.

Nhắc đến Dương Gian, Dương Tiểu Hoa bất chợt nhớ đến loại giấy đặc thù vừa đen vừa bẩn thỉu kia.

Thái Ngọc lắc đầu nói:

- Vô dụng thôi, tôi đã hỏi qua Lý Dịch rồi. Ở trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, giấy viết thư hoàn toàn vô dụng. Chỉ khi nào chúng ta hoàn thành đưa thư thì mới có thể sử dụng tiếp.

- Cái gì? Còn có chuyện như vậy?

Con ngươi Dương Tiểu Hoa khẽ co lại, cảm thấy chút hi vọng vừa được manh nha đã bị bóp tắt.

Thái Ngọc lại ho ra máu:

- Khụ, khụ! Bưu điện quỷ sẽ không thể nào đưa cho chúng ta một cái công cụ tiện lợi như vậy đâu.

Đây là dấu hiệu cho thấy nội tạng của hắn ta đã bị tổn hại.

Nếu còn không được cứu chữa kịp thời, hắn ta rất khó để mà sống sót.

Nhưng hiện tại hắn ta không dám đi vào bệnh viện của thành phố Đại Xuyên.

Thái Ngọc lại nói tiếp:

- Đi, đi tìm Dương Gian thôi, sống được người nào hay người đó. Dường như Lý Dịch biết được vị trí của Dương Gian, tôi sẽ cho cô số điện thoại của hắn ta. Ngoài ra, cô cũng đừng có thử rời khỏi thành phố này. Cô không thể nào sống sót mà rời khỏi đây theo cách như vậy được, chúng ta đã bị vây rồi.

Bình Luận (0)
Comment