Dương Tiểu Hoa hỏi:
- Thế cậu phải làm sao đây?
Thái Ngọc nói:
- Gọi cứu thương, đánh cược một lần. Nếu thứ đến là người, vậy tôi còn có thể được cứu. Còn không phải người, khụ khụ, mạng tôi chỉ có thể dừng lại tại đây.
Dương Tiểu Hoa trầm mặc.
Dù đang đánh cược, nhưng xác suất của việc này không lớn.
Nhưng bọn họ đã không còn cách nào khác.
- Đừng do dự nữa, số lượng người đưa thư tầng hai chúng ta chết còn ít hay sao? Trước đó là bọn họ, hiện tại liền đến phiên chúng ta, đây cũng coi như là kết cục của mấy kẻ xui xẻo. Dù chúng ta có thể sống qua được lần này thì sao, vẫn còn phải lên tầng bốn, vẫn phải đi đưa thư. Cứ chết như này đôi khi cũng tốt.
Thái Ngọc đưa số điện thoại của Lý Dương cho Dương Tiểu Hoa, sau đó phất phất tay ra hiệu cô ta nhanh rời đi.
Sắc mặt Dương Tiểu Hoa thay đổi liên tục, cô ta biết những gì Thái Ngọc nói đều đúng.
Lúc này cô ta chỉ còn lại một con đường sống duy nhất là đi cầu cứu Dương Gian.
Chứ còn tự mình rời khỏi đây, cơ hội quá nhỏ.
Với lại, cô ta phát hiện ra càng tiếp cận đến gần trung tâm thành phố xác suất bị tập kích càng nhỏ.
Dường như con quỷ kia muốn vây nhốt và xua đuổi mọi người tiến vào trung tâm thành phố vậy.
Nhưng ở trung tâm thành phố tuyệt đối không thể nào an toàn trăm phần trăm được. Sỡ dĩ cô ta có suy đoán như vậy là vì ở nơi đó còn có một thứ kinh khủng hơn.
Dù gì thì hiện tại cô ta vẫn chưa thể xác nhận được vị trí của tiểu khu Minh Châu.
Địa điểm đưa thư vẫn còn là một câu đố.
- Thái Ngọc, cậu bảo trọng. Tôi thực sự không thể giúp được gì cho cậu cả. Nếu tôi còn có thể sống sót tôi sẽ đi kiểm tra tình huống của cậu. Nếu cậu chết rồi, tôi sẽ đem lại những lời di ngôn lúc trước của cậu chuyển đến cho người thân của cậu.
Dương Tiểu Hoa đỡ Thái Ngọc vào trong hành lang của một căn nhà cũ kỹ. Sau đó khẽ đưa tay lau vết máu trên mặt, rồi quay đầu trực tiếp bỏ đi.
Lúc này không thể tiếp tục dây dưa dài dòng nữa.
Vừa rồi, khi bọn họ đi vào trong khu vực này đã bị người khác nhìn thấy, cho nên tiếp theo cô ta cần phải nhanh chóng thay đổi vị trí, nếu không sẽ bị quỷ nhắm đến và đuổi giết rất nhanh.
Thái Ngọc nhìn lấy Dương Tiểu Hoa rời đi, trên mặt nở một nụ cười đắng chát, cũng không hề oán hận, chỉ cầm lấy điện thoại gọi cứu thương.
"Sớm biết như vậy mình không nên vì tò mò mà chạy đến thành phố Đại Xuyên để nhìn ngó. Hiện tại còn chưa nhìn ngó được gì mà mạng thì đã mất. Quả nhiên, người đưa thư tầng hai bị cuốn vào nhiệm vụ của tầng ba vẫn quá miễn cưỡng. Lựa chọn của Vương Thiện là đúng. Có lẽ lúc này tên kia đang ở nhà xem tivi, ăn uống cực kỳ vui vẻ đây."
Hắn ta bắt đầu có chút hối hận vì lựa chọn này.
Nhưng việc đã đến nước này, mọi thứ đều đã muộn. Bởi vì trước khi đến đây, không một ai nghĩ đến vừa dừng xe đổ xăng, đi mua bao thuốc đã là một đi không trở lại.
"Đúng là một cái thế giới khiến cho người ta phải tuyệt vọng."
Thái Ngọc sờ sờ, phát hiện ra trong túi đã hết thuốc, nhất thời nhịn không được phải chửi đổng một câu.
Rất nhanh.
Ở phía ngoài khu nhà xuất hiện tiếng xe cứu thương.
Nhưng hiện tại Thái Ngọc đã quá mệt mỏi, hắn ta muốn ngủ, không thèm quan tâm liệu bản thân có gặp phải nguy hiểm không nữa.
Còn Dương Gian và Lý Dương.
Ngoại trừ trước đó bọn họ gặp phải một vụ tai nạn không đau không ngứa ra, hiện tại ở trong khách sạn năm sao, mọi việc đều diễn ra một cách cực kỳ bình tĩnh.
Lý Dương nói:
- Đội trưởng, có tin tức rồi. Tôi đã cho người điều tra các tư liệu về thành phố Đại Xuyên thì phát hiện ra một việc khá cổ quái. Khoảng chừng ba tháng trước, thành phố Đại Xuyên bắt đầu điều động lượng lớn nhân viên rời đi. Bên phía tổng bộ có hỏi đến thì Lý Nhạc Bình bảo rằng việc này là vì muốn tốt cho bọn họ.
- Việc điều động lượng lớn nhân viên kia cũng không hề bình thường, mà giống như đang bị can thiệp. Nói không chừng việc này là do Lý Nhạc Bình muốn đuổi người ra khỏi thành phố Đại Xuyên.
Dương Gian nói:
- Ý cậu chính là ba tháng trước Lý Nhạc Bình đã phát hiện ra chuyện linh dị. Nhưng vì hắn ta không có cách nào xử lý nên chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, đuổi người ra khỏi thành phố Đại Xuyên, đảm bảo an toàn cho những người kia?
Lý Dương gật đầu nói:
- Hẳn là như vậy.
Dương Gian lắc đầu nói:
- Chuyện này cứ để đến lúc đó trực tiếp hỏi Lý Nhạc Bình là được. Cậu tìm kiếm nhầm phương hướng rồi. Với lại những hiện tượng này chỉ là mặt ngoài mà thôi, thay vì tìm hiểu về nó, chi bằng cậu trực tiếp điều tra lịch trình sinh hoạt hằng ngày của Lý Nhạc Bình thì hơn. Bởi vì mỗi cử động của người phụ trách đều sẽ có ảnh hưởng cực lớn đến một thành phố.
- Chuyện linh dị mới là nguyên nhân cơ bản.
Lý Dương gật gật đầu, rồi tiếp tục điều tra theo phương diện này.
- Cốc! Cốc! Cốc!
Bất chợt.
Ở phía ngoài cửa truyền vào tiếng gõ cửa.
Âm thanh này khiến Lý Dương kinh hãi không thôi, vô ý thức tỏ ra cảnh giác.
Vậy mà tiếng gõ cửa của người khác lại có thể hù được hắn ta.
- Đúng là tiếng gõ cửa khiến cho người ta phải cảm thấy khó chịu. Sau này, nếu tôi ở lại một nơi nào đó lâu dài, tôi chắc chắn sẽ gỡ bỏ cửa, tránh trường hợp lại có người gõ cửa như vậy.
Dương Gian cũng tỏ ra khá phản cảm với loại âm thanh này.
Vì nó gợi lên cho hắn một số việc đáng sợ trong quá khứ.
- Để tôi đi mở cửa.
Lý Dương lập tức đứng dậy đi ra mở cửa.
Sau đó một nữ phục vụ viên đẩy xe ăn đi vào, trên mặt mang theo nụ cười hơi cứng ngắc:
- Đây là bữa trưa do ông chủ chúng tôi chuẩn bị cho hai vị, hi vọng nó sẽ hợp với khẩu vị của hai vị.
Lý Dương nhìn chằm chằm người phục vụ viên, bởi vì hắn ta cảm thấy người này có gì đó cổ quái.
Nhưng không thể nói ra được là chỗ nào.
Chỉ có một loại cảm giác không được hài hòa ở trong lòng mà thôi.
- Cô có thể đặt đồ xuống và đi được rồi.
Lý Dương nói với giọng điệu lạnh lùng. Hắn ta cự tuyệt tiếp xúc với người bình thường, trông khá quái gở.