Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1681 - Chương 1682: Đụng Độ 5

Chương 1682: Đụng Độ 5

- Dạ vâng, nếu có cần gì thì hai vị cứ gọi, tôi sẽ phục vụ ngay cho hai vị.

Người nữ phục vụ viên cười lễ phép, sau đó quay người rời đi.

Lý Dương đi vào và nói:

- Đội trưởng, chỉ là nhân viên phục vụ mang thức ăn đến thôi.

Dương Gian không quay đầu lại, chỉ nói:

- Thật không? Vậy cậu nhìn thử xem, đằng sau lưng cô ta có bóng không?

- Hả?

Nghe được lời này, Lý Dương mới kịp phản ứng lại, hắn ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa.

Lúc này người phục vụ vẫn chưa đi xa, còn đang di chuyển trong hành lang.

Mặc dù trên trần hành lang đang thắp đèn sáng trưng.

Nhưng ở dưới chân của người phục vụ kia lại không có bất cứ hình bóng nào.

"Chết tiệt."

Lý Dương cảm thấy lạnh thấu tim, thầm mắng một tiếng. Hắn ta thấy bản thân quá bất cẩn, ngay cả chi tiết quan trọng như vậy mà cũng bỏ qua.

Lúc này Dương Gian đã đi đến bên cạnh xe đồ ăn, khi mở nắp chiếc khay bạc trên xe ra, hắn nhất thời tỏ ra trầm mặc.

Bởi vì thứ chứa trên mâm không phải là đồ ăn, mà là một chiếc đầu người vừa mới chết không lâu. Hai mắt đang nhắm chặt, sắc mặt hồng nhuận.

Lại mở ra một món ăn khác.

Bên trong đó là một chiếc đầu người của một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tóc tết bím.

- Đây chính là bữa trưa của chúng ta?

Hai con mắt của Dương Gian tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ.

- Khách sạn này quả nhiên có vấn đề, tên Lý Nhạc Bình kia nên chết.

- Chờ chút, chuyện này có gì đó không thích hợp. Nếu mục đích của người kia chỉ là mang đến cho chúng ta hai cái đầu người thì việc này chẳng có bất cứ ý nghĩa nào cả. Bởi vì việc này chỉ khiến chúng ta đề cao cảnh giác mà không hề tạo ra cho chúng ta bất cứ ảnh hưởng gì.

Dường như Dương Gian ý thức được cái gì đó. Hắn vội vàng nói:

- Lý Dương, đóng cửa lại, sử dụng năng lực.

Lý Dương tỏ ra hơi giật mình, hắn ta vội vàng đóng cửa.

Nhưng chỉ một giây sau đó.

Cả tòa cao ốc đột nhiên chấn động kịch liệt, bên ngoài truyền vào từng tiếng đinh tai nhức óc.

Nó giống như có tiếng gì đó nổ vậy.

Chỉ trong nháy mắt.

Tòa khách sạn năm sao này lập tức bị từng đợt tia lửa nuốt chửng. Từng đợt sóng trùng kích mạnh mẽ chấn vỡ toàn bộ cửa kính xung quanh. Một vụ nổ lớn đã bộc phát ở trong tòa cao ốc của trung tâm thành phố mà không có một chút dấu hiệu.

Chỉ trong nháy mắt, tòa cao ốc này đã bị sụp đổ, tỏa khói dày đặc. Sau đó nó trở thành một vùng phế tích, lưu lại gạch ngói đầy đất.

Những người đi đường ở gần đó đều dừng lại, đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, giống như đang bị cứng đờ vậy.

Không một ai đi xem náo nhiệt, cũng không thèm quan tâm đến tòa cao ốc đột nhiên sụp đổ này.

Nhưng ở trong đống phế tích kia.

Phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc này lại yên ổn, không chút tổn hao, thậm chí đồ dùng ở trong phòng cũng không hề bị hủy hoại.

Dường như việc toàn bộ tòa cao ốc bị nổ tung và sụp đổ không hề ảnh hưởng gì đến căn phòng kia.

- Muốn một lần nổ chết hai người chúng ta ở trong tòa nhà này sao? Đúng là đủ tàn nhẫn.

Cửa của căn phòng kia được mở ra.

Dương Gian lạnh nhạt từ bên trong bước ra ngoài.

- Lý Nhạc Bình điên rồi, hắn ta đang muốn giết chết chúng ta.

Lý Dương cũng rất tức giận, không thể tiếp nhận tình cảnh như này.

Vừa rồi hắn ta đã sử dụng năng lực của quỷ chặn cửa để nhốt hai người bên trong căn phòng, vì thế bọn họ mới không sợ vụ nổ vừa nãy.

Nếu không nhờ có năng lực này, nói không chừng hôm nay hắn ta đã bị nổ chết tươi rồi.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, ở đây vẫn còn quỷ vực của Dương Gian, nên việc nổ chết bọn họ là cực kỳ khó.

- Chúng ta nhất định phải tìm cho ra Lý Nhạc Bình, còn việc đưa thư cứ để đó đã.

Dương Gian bịt mũi, đi ra khỏi đống phế tích đang bốc khói dày đặc.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới đi ra khỏi đó.

Đống người ở xung quanh đang đứng yên bất động đột nhiên khôi phục hành động. Bọn họ tiếp tục di chuyển trên đường phố, giống như đúc với vẻ nhộn nhịp thường ngày.

Nhưng chính cái nhìn như bình thường này lại khiến cho việc này trở nên bất thường.

Khi có một tòa cao ốc đột nhiên sụp đổ ở bên cạnh, số lượng người quây lại xem náo nhiệt chắc chắn sẽ có không ít.

Vậy mà hiện tại, xung quanh đây không hề có một ai đứng xem.

Dường như việc cả toàn nhà vừa bị sụp đổ kia chỉ là một việc lông gà vỏ tỏi, không đáng quan tâm, nên không ai chú ý đến.

Dương Gian đứng trên đường cái, toàn thân phủ đầy bụi bặm, vẻ mặt băng lãnh nhìn lấy đám người đang di chuyển một cách bình yên vô sự ở trên đường phố. Sau đó nhìn chằm chằm vào một người đàn ông với vẻ mặt tái nhợt đang sải bước đi ngang qua bên cạnh.

Hắn khẽ đưa bàn tay băng lãnh bóp lấy cổ của người kia, sau đó nhấn hắn ta ngã xuống mặt đất.

Còn không đợi cho hắn hỏi han, Dương Gian đã phát hiện ra người đàn ông kia đã nằm yên không nhích nhích nữa. Người này đã trở thành một cỗ thi thể băng lãnh, có chút hư thối.

Đầu của người này đột nhiên rời khỏi cổ, lăn sang một bên đường.

Dương Gian rơi vào trầm mặc.

"Mức độ hư thối của đầu và thân thể không giống nhau. Dường như thân thể đã mục đi rất nhiều, còn đầu vẫn tương đối hoàn chỉnh."

Không hiểu sao trong lòng hắn xuất hiện một dự cảm không tốt.

Một đám người không có bóng, cùng chiếc đầu khác biệt, giống như được ghép lên trên người đang di chuyển như những cỗ xác sống.

Toàn bộ những chuyện này sao lại giống với một chuyện linh dị mà hắn từng gặp phải trước đây.

Đó là chuyện linh dị của quỷ ảnh, ở trong siêu thị ở thành phố Đại Xương.

Lúc này Dương Gian khẽ quay đầu nhìn xuống phía sau lưng, hắn có bóng, nhưng cái bóng của hắn lại không có đầu.

Mà toàn bộ những người ở xung quanh đều không hề có bóng.

Đúng lúc này, điện thoại của Dương Gian đột nhiên đổ chuông.

Hắn nhận được một cuộc gọi.

Hai con mắt màu đỏ của Dương Gian khẽ quan sát xung quanh, sau đó bấm nhận cuộc gọi.

- Là tôi, Dương Gian nghe đây.

Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Giang Diễm.

- Hì hì, là tôi đây, tiểu quản gia siêu cấp đáng yêu của cậu đây. Có nhớ tôi không, yêu yêu yêu…

- Nói tiếng người đi.

Bình Luận (0)
Comment