Dương Gian khẽ xoay người sang chỗ khác, sau đó nói:
- Ở chỗ này của tôi có chút phiền phức cần xử lý, không rảnh để nói chuyện phiếm với cô đâu.
Giang Diễm nói:
- Là như thế này, vừa rồi tôi đã chuyển tiền cho người tên Lý Dịch kia. Mặt khác Lý Dịch nhờ tôi chuyển lời lại cho cậu rằng bọn họ hi vọng có thể tụ tập lại với cậu. Ừm, chỉ vậy thôi.
Dương Gian trầm ngâm.
"Mấy tên này cũng tới sao?"
- Đưa số điện thoại của cậu ta cho tôi, tôi thử gọi xem sao.
Giang Diễm nói:
- Được, tôi sẽ gửi ngay. Khi nào cậu trở về, để tôi sắp xếp công việc đi đón cậu.
Dương Gian nói:
- Tạm thời chưa thể trở về được. Mặt khác, có một chuyện tôi muốn hỏi cô.
Giang Diễm hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Dương Gian đáp:
- Cô còn nhớ chuyện ở siêu thị của Phú Nhân Thương chứ?
Giang Diễm buồn bực nói:
- Đương nhiên là nhớ. Đó là nơi mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên thì sao tôi không nhớ được chứ. Sao vậy, có chuyện gì à?
- Lúc trước tôi từng hỏi cô một câu, rốt cục thứ quỷ quái kia có đầu hay không? Hiện tại tôi có thể nói cho cô biết, thứ kia có đầu, chẳng qua lúc đó tôi không tìm thấy nó mà thôi. Hiện tại nó đã xuất hiện, ở chỗ này có quá nhiều người bị nó đổi tùm lum rồi.
Nói xong, Dương Gian lập tức cúp điện thoại.
Ở trong văn phòng trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Thượng Thông, thành phố Đại Xương.
Giang Diễm để điện thoại xuống, nhất thời ngẩn ngơ, trong đầu không tự giác mà hiện lên một đoạn trí nhớ đáng sợ.
Trương Lệ Cầm ở bên cạnh quan tâm hỏi:
- Giang Diễm, cô không sao chứ? Sao lại trở nên thất hồn lạc phách như vậy? Có phải là do thân thể có gì đó không thoải mái hay không, có cần tôi dẫn đi khám không?
- Không, tôi không sao.
Giang Diễm thoáng đưa tay sờ sờ cổ, nuốt chút nước miếng.
Cô sợ ở trên cổ của mình lại đột nhiên xuất hiện một vết rách, lộ ra da thịt màu đỏ tươi.
Nhưng sau đó, Giang Diễm thầm thở phào một hơi.
Cô đã xác nhận được, cổ của cô vẫn còn bình thường, chưa từng bị đổi thân thể, cũng không bị đổi đầu.
"Dương Gian chết tiệt, vì sao lại khiến cho người ta sợ hãi chứ. Ô ô, rõ ràng đã biết mình nhát gan."
Giang Diễm hừ hừ mấy tiếng, sau đó nằm trên ghế sô pha, chui đầu vào trong gối.
"Chờ chút, cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn đó chứ?"
Nhưng sau đó, Giang Diễm lại bắt đầu nơm nớp lo sợ, sợ Dương Gian sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Chuyến đi công tác này của hắn hiển nhiên là lại bị cuốn vào trong chuyện linh dị đáng sợ nào đó.
Ở trung tâm thành phố Đại Xuyên, sau khi để điện thoại xuống, Dương Gian nói với Lý Dương.
- Lý Dương, định vị vị trí điện thoại của Lý Nhạc Bình đi, chúng ta cần tìm ra hắn ta. Bất kể chuyện này là gì, Lý Nhạc Bình đều không thoát khỏi liên quan. Chúng ta cứ bắt hắn ta lại trước đã rồi tính sau.
- Vâng.
Lý Dương lập tức định vị.
Mà lúc này, Dương Gian tìm một chiếc xe ở ven đường, sau đó khởi động và chở Lý Dương tiến về chỗ có tín hiệu định vị.
…
Lúc này, Dương Gian đang lái xe chở Lý Dương lao nhanh ở trên đường phố của thành phố Đại Xuyên. Sắc mặt hắn có chút âm trầm, không hề tuân thủ luật an toàn giao thông.
Vốn kỹ thuật lái xe của hắn không hề kém.
Nên không thể nào có chuyện đụng vào xe của người bình thường được. Nếu có đụng vào thì chứng tỏ đối phương không phải là người bình thường.
- Đến phía trước rẽ phải.
Lý Dương nhìn lấy vị trí định vị ở trên điện thoại di động, sau đó chỉ đường cho Dương Gian.
Nhưng sau khi rẽ phải, hai người phát hiện ra ở phía đối diện xuật hiện mười mấy chiếc xe. Trong số chúng, chiếc nào chiếc này đều đạp ga, phóng hết tốc lực, mạnh mẽ đâm về phía bọn họ. Dường như mấy chiếc xe này cố tình làm thế, không hề có ý định tránh né.
- Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo.
Hai con mắt của Dương Gian tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Hắn muốn sử dụng quỷ vực để trực tiếp loại bỏ những thứ này, nhưng hiện tại mắt quỷ của hắn đang ở biên giới khôi phục.
Trước đó, hắn nhờ sự áp chế của bưu điện quỷ nên mới có thể miễn cưỡng dùng mắt quỷ một lần. Nhưng hiện tại đang ở bên ngoài, hắn không dám sử dụng mắt quỷ một cách tùy tiện. Hơn nữa còn là dùng để đối phó với mấy cỗ thi thể bình thường bị ảnh hưởng bởi lực lượng linh dị kia.
Hành động này hoàn toàn là một hành động lãng phí.
Thế nhưng năng lực của Lý Dương lại không có đất diễn ở trong trường hợp này. Chỗ thích hợp cho hắn ta chỉ có trong phòng.
- Không còn cách nào khác.
Bàn tay trái màu đen, băng lãnh kia của Dương Gian khẽ động.
Một giây sau.
Ở bên trong đống xe cộ phía trước, xuất hiện từng bàn tay băng lãnh màu đen, cứng ngắc, túm lấy người bên trong.
Toàn bộ những tài xế lái xe bị mất kiểm soát đều đã bị bàn tay quỷ khống chế.
Vốn một đống xe chuẩn bị đụng vào nhau lại đột nhiên nhao nhao quay đầu xe, chạy ngược trở về. Chỉ trong chốc lát, đoạn đường chen chúc lại mở ra một con đường.
- Ầm!
Một vài chiếc xe hơi xui xẻo đâm trúng vào vách tường, có chiếc lao thẳng vào trong cửa hàng, cũng có mấy chiếc đụng nhau tạo ra tai nạn xe cộ.
Tuy nhiên lúc này ở hai bên đường không có một ai qua lại cả, nên dù có xảy ra tai nạn cũng không xuất hiện người chết.
Ngược lại, những tài xế lái xe ở bên trong, vì xe đụng nhau, tạo ra lực phản chấn, nên khiến đầu rời khỏi cổ, lăn xuống bên cạnh.
Không có đầu, tất cả tài xế lái xe đều bất động, trở thành một cỗ thi thể bình thường.
"Lượng người bị lệ quỷ xâm nhập ở trong thành phố Đại Xuyên có hơi nhiều."
Dương Gian không mặn không nhạt tiếp tục lái xe tiến về phía trước.
Ở trên đường đi, số lượng xe lao vào va chạm với xe của hắn nhiều vô số kể, bắt đầu từ đợt thứ nhất đến giờ đã là đợt thứ năm.
Trên đường đi, xe cộ tầng tầng lớp lớp, giống như xe chạy mãi không hết vậy.
Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ.
"Quỷ đang muốn giết mình bất chấp mọi thứ. Hay là nói quỷ đang muốn ngăn cản, không cho mình tiếp cận chỗ nào đó? Bất kể là thế nào, loại dông dài như vậy tỏ ra khá bất lợi đối với mình. Những thứ này chỉ là quỷ nô, nếu cùng đối kháng lâu với bọn chúng sẽ chỉ khiến trạng thái cơ thể của mình trở nên xấu đi."