Người thanh niên phía trước không có đầu liền đứng yên sừng sững, hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Dường như…
Cái đầu trên cổ mới là thứ quan trọng nhất, chứ còn thân thể cũng không quá quan trọng.
Tiếp đến.
Cô gái kia lại cầm lấy một chiếc đầu mới ở trên kệ hàng.
Là một chiếc đầu của một người thanh niên nào đó.
Mặc dù nó có vẻ không được phối hợp với cỗ thi thể kia. Nhưng quan trọng nhất là nó còn mới mẻ, chứ không phải như đống đầu người hư thối, bốc mùi kinh khủng kia.
Sau khi được ghép đầu mới vào, người thanh niên kia lập tức hành động trở lại.
Khẽ cử động một chút, giống như vừa được phục sinh. Hai con mắt đang nhắm lại kia chợt mở ra, lộ vẻ chất phác quan sát xung quanh.
Vì không muốn bị phát hiện nên Dương Gian lập tức thu hồi ánh mắt rồi trốn đi.
Lý Dương nhỏ giọng hỏi:
- Đội trưởng, tình hình thế nào rồi?
- Quỷ đang thay đổi đầu người, nhưng chưa chắc đó đã là ngọn nguồn. Khả năng đó chỉ là quỷ nô thôi, chưa cần vội.
Dương Gian quyết định tạm thời chưa lao ra ngoài.
Chỉ giải quyết hai con quỷ nô không có bất cứ ý nghĩa nào cả.
Tuy nhiên hắn đã có suy đoán, nếu chỗ này có điện thoại vệ tinh của Lý Nhạc Bình, điều này chứng tỏ tên kia ở đâu đó trong chỗ này. Nói không chừng lệ quỷ cũng đang ở đây.
Chỉ cần tìm cho ra con quỷ kia và xử lý nó, như vậy chuyện linh dị của thành phố Đại Xuyên sẽ được giải quyết.
Đầu người bị thay thế không được thả vào kệ hàng nữa, mà bị để vào trong xe đẩy.
Cứ như vậy người thanh niên kia lại tiếp tục đẩy xe, cùng với cô gái với chiếc đầu của phụ nữ trung niên tiến về trước.
Dương Gian lại tiếp tục thăm dò thêm lần nữa.
Hắn phát hiện ra hai người kia cứ thể đẩy xe, đi du đãng ở bên trong siêu thị, thi thoảng lấy một vài chiếc đầu người từ trên kệ hàng xuống.
Những chiếc đầu người bị lấy xuống kia đều có dấu hiệu bị hư thối.
Lúc này, Dương Gian xem như đã hiểu.
Hai người này chính là nhân viên của siêu thị.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là đẩy xe và đi thanh lý hết những chiếc đầu đã bị hư thối. Mục đích nhằm đảm bảo cho đống hàng hóa trên kệ luôn được bảo trì trạng thái tươi mới.
Sỡ dĩ cần có hai người đi làm việc này là vì phòng ngừa một trong hai người có đầu bị hư thối. Khi đó cần phải có một người hỗ trợ người kia lắp đầu mới vào, như vậy mới không khiến cho công việc kia bị gián đoạn.
Nhưng điều này lại tiết lộ cho hắn biết một tin tức cực kỳ đáng sợ.
Đó là lệ quỷ đã khống chế được người sống, quang minh chính đại mở một siêu thị chứa tòa đầu người ở trong thành phố này mà không một chút cố kỵ. Đồng thời cũng không hề có ngự quỷ nhân đi xử lý chuyện này. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh ở trong lòng.
Toàn bộ thành phố Đại Xuyên không thể nào chỉ có một mình Lý Nhạc Bình là ngự quỷ nhân được, mà có thể còn đồng đội của hắn ta, hoặc là ngự quỷ nhân dân gian.
Ở trong tình huống như vậy mà muốn ăn mòn toàn bộ thành phố một cách im hơi lặng tiếng như này quả là cực kỳ khó khăn.
Ngoài ra chuyện này cũng có thể hiểu theo một cách khác. Đó chính là nguyên nhân gây ra chuyện linh dị này còn khủng bố hơn tưởng tượng. Nó không thể nào đơn giản như những gì được thể hiện ra bên ngoài.
- Không cần để ý đến hai người đẩy xe kia, bọn họ cũng giống như những người phía ngoài, đều là quỷ nô, bị lệ quỷ khống chế, chứ không phải lệ quỷ thực sự. Được rồi, đi qua chỗ có tín hiệu thử xem.
Cuối cùng Dương Gian quyết định từ bỏ hai cái râu ria kia, không ra tay động thủ.
Những thứ như vậy ở trong thành phố Đại Xuyên có tầng tầng lớp lớp, hắn muốn xử lý sạch sẽ bọn chúng là chuyện không thể nào.
- Được.
Lý Dương gật gật đầu.
Hai người tiếp tục truy tung theo tín hiệu.
Bọn họ đi dọc theo kệ hàng của siêu thị, tiến về phía trước. Dọc đường, chứng kiến thấy từng chiếc đầu người được sắp đặt chỉnh tề ở trên kệ, trong lòng cả hai đều không tự chủ mà cảm thấy có chút nặng nề.
Dương Gian từng gặp rất nhiều người chết.
Nhưng cảnh tượng như vậy là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Ở trong tay của lệ quỷ, dường như mạng người đã thành một con số, một thứ gì đó không có chút ý nghĩa nào.
Âm thanh đẩy xe của hai con quỷ nô kia vẫn vang vọng trong siêu thị như trước.
Hai người kia cứ thế du dãng ở trong khu vực tối tăm, không ngừng thanh lý đầu người bị hư thối. Dường như bọn chúng không hề có ý định ngừng lại, mà cứ tiếp tục làm như vậy mãi.
Rất nhanh.
Bọn họ đã tìm tới chỗ có tín hiệu.
Đó là một quầy thu ngân khác của siêu thị.
Ở trên quầy thu ngân lúc này đang được đặt một chiếc điện thoại định vị vệ tinh. Trên điện thoại đang tỏa ra ánh sáng màu lam, phát ra tín hiện định vị của nó.
Với lại xung quanh điện thoại không hề có một ai.
- Không có người?
Dương Gian không tiếp cận chiếc điện thoại, mà đứng ở gần kệ hàng, nhíu mày nhìn lấy chiếc điện thoại.
Lý Dương hơi giật mình, nhỏ giọng nói:
- Lý Nhạc Bình không có ở đây? Liệu đây có phải là một cạm bẫy, cố ý đặt điện thoại ở đây để dụ dỗ chúng ta đến, một mẻ hốt gọn không?
Dương Gian lập tức phản bác:
- Không thể nào có chuyện đó. Nếu Lý Nhạc Bình muốn đối phó với chúng ta thì hắn ta căn bản không cần phải dẫn dụ chúng ta đến đây. Hắn ta hoàn toàn có thể ra tay ở sân bay, hoặc là ở trong khách sạn năm sao được rồi, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện đâu?
- Cũng đúng.
Lý Dương cảm thấy ý nghĩ kia của hắn ta có hơi sai sai.
- Đi lại gần nhìn thử xem.
Mặc dù có chút chần chờ, nhưng Dương Gian cũng không do dự quá nhiều, lập tức đi đến quầy thu ngân, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại vệ tinh của Lý Nhạc Bình lên xem.
Không gặp phải nguy hiểm.
Cũng không xuất hiện dị thường.
Nhưng đúng lúc này Lý Dương đột nhiên kinh hô, chỉ tay vào một kệ hàng gần đó rồi nói:
- Đội…Đội trưởng, anh mau nhìn, nhìn chỗ này đi.
Ở trên kệ hàng mà hắn ta chỉ có một chiếc đầu của người chết.
Dung mạo của chiếc đầu này khá bình thường, không có bất kỳ điểm nào gọi là nổi bật cả. Nhưng sau khi xem xét kỹ càng lại để cho Dương Gian phải kinh hãi.