.
0911009467, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
- Được cứu rồi.
Sau khi leo lên xe, Dương Tiểu Hoa thở phào một hơi, có cảm giác vui sướng khi sống sót sau tai nạn.
Phương pháp lúc trước của cô ta đã chính xác.
Việc một thân một mình đi lại ở trong thành phố Đại Xuyên và tiến đến sân bay là chuyện cực kỳ khó khăn. Khả năng cao cô ta sẽ phải chết ở trên đường di chuyển. Cho nên cách tốt nhất mà cô ta có thể làm chính là đứng chặn xe của Dương Gian.
Vận khí của cô ta cũng không tệ, đã thành công chặn trúng xe của Dương Gian.
Đồng thời, thiếu chút nữa cô ta cũng không thể kiên trì đến lúc gặp được Dương Gian.
Nếu Dương Gian đến chậm thêm một hai phút thôi, Dương Tiểu Hoa chắc chắn sẽ bị đám người vừa rồi giết chết.
- Đây là chuyện mà một người phụ nữ như cô không nên tham gia vào. Nếu cô là một người thông minh thì đúng ra hiện tại cô nên ở nhà xem tivi và ăn đồ ăn vặt, chờ đợi tin tức thành công, chứ không phải đi vào trong thành phố Đại Xuyên một cách ngu xuẩn như vậy. Dù sao thư cũng không có ở trên người của cô, nên có đến đây cũng vô dụng. Ngoại trừ việc đi chịu chết ra, tôi không nghĩ mấy người còn có kết quả khác.
Dương Gian khẽ nhìn Dương Tiểu Hoa một chút thông qua gương chiếu hậu.
Mặt mũi cô ta trầy xước, quần áo dính đầy máu, thậm chí một chân đã bị gãy. Ngoài ra trên trán còn đang không ngừng rỉ máu.
Hiển nhiên, cô ta đang bị thương rất nghiêm trọng.
Dương Tiểu Hoa khẽ hít một hơi thật sau, đồng thời có chút hối hận.
- Cậu nói đúng, đáng ra bọn tôi không nên đến thành phố Đại Xuyên. Nhưng khi đến đây bọn tôi cũng không định đi đưa thư. Mà chỉ là tò mò, muốn đến xem xét một chút, chú ý tình hình của lần đưa tin này. Bọn tôi căn bản sẽ không đi vào trong tiểu khu Minh Nguyệt. Nhưng không ngờ vừa tiến vào trong thành phố Đại Xuyên, bọn tôi đã đụng phải tập kích của quỷ. Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, vượt qua những gì mà bọn tôi đã phán đoán trước đó.
Dương Gian hỏi:
- Bọn tôi? Trừ cô ra còn có người khác?
Dương Tiểu Hoa nói:
- Thái Ngọc và Lưu Minh Tân cũng đến. Nhóm chúng tôi có ba người.
Dương Gian tiếp tục hỏi:
- Hai người bọn họ và cô đã lạc nhau rồi à?
Dương Tiểu Hoa khẽ trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Lưu Minh Tân chết rồi. Thái Ngọc cũng đã bị thương nặng, cho nên hắn ta trốn ở một chỗ nào đó trong thành phố. Hiện tại, khả năng cao hắn ta cũng đã lành ít dữ nhiều.
- Vậy có nghĩa là hắn ta cũng đã chết rồi.
Vẻ mặt Dương Gian vẫn như thường:
- Chuyện này cũng nằm trong dự liệu mà thôi. Dù sao mấy người cũng chỉ là người đưa thư tầng hai. Có thể đi vào được tầng thứ ba cũng coi như may mắn rồi. Đã thế lần này còn phải đưa bức thư thứ ba của tầng ba. Độ khó khăn của việc này đã vượt qua mấy cấp độ. Tiếc là mấy người không tự hiểu lấy bản thân, cứ nghĩ là mấy lần trước đưa thư khá suôn sẻ, lần này chỉ cần cẩn thận một chút, cách xa chỗ nguy hiểm thì sẽ không sao. Giờ thì đã đạt được bài học rồi chứ?
Hắn khẽ lắc đầu.
Quả nhiên.
Người đưa thư tầng hai vẫn còn kém không ít.
Đám người Lý Dịch đúng là không tệ. Hắn có thể khẳng định, bọn họ cũng đã gặp phải lệ quỷ tập kích, nhưng bọn họ không hề chết. Đám người đó đều tự có thủ đoạn bảo mệnh của riêng họ, không đến mức bị đám quỷ nô kia giết chết.
- Cậu nói đúng.
Dương Tiểu Hoa không thể không thừa nhận, mặc dù Dương Gian rất kiêu ngạo và ngang ngược, nhưng những lời hắn nói đều là thật.
Lời của hắn khá khó nghe, dễ khiến người khác tức giận, nhưng đó đều là sự thật.
Bọn họ thầm ôm hi vọng khi đến đây, nhưng kết quả là đã đạt được bài học nhớ đời.
Ngay cả tiểu khu Minh Nguyệt như thế nào còn chưa biết, mà đám người bọn họ đã chết sạch.
Đáng tiếc.
Thời gian sẽ không thể nào quay lại, bọn họ không đi chuyến này thì vĩnh viễn không thể hiểu được đạo lý như vậy.
Chỉ khi ăn phải thiệt thòi, gặp phải giáo huấn thì con người mới trưởng thành.
Nếu nghe lời các bậc tiền bối mà có tác dụng thì lịch sử sẽ không tái hiện.
Dương Gian đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu:
- Bộ dạng của cô có vẻ như bị thương rất nặng. Nếu không đi bệnh viện, có lẽ cô sẽ chết. Máu đang không ngừng chảy, chân cũng đã gãy. Có phải hiện tại cô đang rất muốn nằm ngủ đúng không?
Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt Dương Tiểu Hoa khẽ đổi, vội vàng lấy lại tinh thần.
Hiện tại cô ta đúng là đang rất mệt mỏi, muốn nằm trên xe ngủ một giấc. Tuy nhiên cô ta không cảm thấy bản thân sẽ ngủ luôn, không tỉnh lại. Mà cô ta chỉ nghĩ rằng đó là do bản thân bị thương, cần được nghỉ ngơi.
Chờ sau khi tỉnh ngủ, cô ta sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề trị liệu.
Nhưng lời Dương Gian nhắc nhở lại khiến cho Dương Tiểu Hoa ý thức được sự không thích hợp của bản thân. Cô ta đưa tay khẽ sờ đầu một cái.
Là máu tươi.
Vừa rồi cô ta quá khẩn trương và hoảng sợ, chỉ biết chạy trốn, nên căn bản không chú ý đến những thứ này.
Dương Tiểu Hoa đột nhiên nhớ đến một bản tin mà cô ta từng nghe trước kia. Đó là một người bình thường, sau khi bị đụng xe thì không hề có vấn đề gì. Nhưng chỉ một ngày sau, người đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Cô ta cảm thấy tình trạng hiện tại của bản thân cũng giống như vậy.
- Lúc này có đi bệnh viên cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Dương Tiểu Hoa nở một nụ cười thảm, cô ta không ngốc, đương nhiên biết được tình cảnh hiện tại của bản thân cực kỳ tồi tệ.
Nhưng cô ta không thể đi bệnh viện được, nếu muốn đi bệnh viện để điều trị thì phải rời khỏi thành phố Đại Xuyên.
Tuy nhiên, thời gian không cho phép cô ta làm điều đó.
Vả lại, Dương Gian cũng sẽ không vì cô ta mà thay đổi tuyến đường, chạy đến bệnh viện của thị trấn lân cận để trị liệu.