Dương Gian mở miệng nói:
- Bộ dạng này của cô coi như cứu cũng không kịp nữa. Tuy nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ của nó. Hôm nay, cô rất may mắn khi gặp được tôi. Tôi có thể cứu cô.
Cậu?
Đầu tiên, Dương Tiểu Hoa có chút giật mình, sau đó nghi ngờ hỏi:
- Cậu làm sao cứu tôi được? Cậu là bác sĩ?
Dương Gian nói:
- Tôi không phải là bác sĩ, cũng không hiểu bất cứ phương pháp chữa bệnh nào. Nhưng tôi có thể để cho cô khôi phục lại như cũ. Có lẽ việc này sẽ lưu lại một ít di chứng, nhưng phương pháp của tôi có thể khiến cho cô khỏe mạnh như trước kia.
- Chuyện này… Không thể nào!
Dương Tiểu Hoa trợn tròn hai mắt, có cảm giác giống như bản thân đang bị lừa vậy.
Dương Gian cười nói:
- Nếu cô không tin thì thôi.
Hắn không nói thêm lời nào, chỉ tập trung lái xe chạy về phía trước.
Qua hai phút sau.
Dương Tiểu Hoa cảm thấy tình trạng của bản thân càng ngày càng kém. Cô ta thực sự muốn nhắm mắt để ngủ. Việc này cũng không phải cơn buồn ngủ mà có thể dựa vào ý chí là có thể đối kháng. Mà đó chính là do cơ thể bị thương, không thể duy trì sự tỉnh táo.
Cô ta có cảm giác, nếu bản thân nằm ngủ, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Dục vọng cầu sinh khiến cho Dương Tiểu Hoa lần nửa tỉnh táo, mở miệng hỏi Dương Gian:
- Dương Gian, cậu thực sự có thể cứu được tôi?
- Chẳng lẽ cô cho rằng vừa nãy là tôi đang đùa cô?
Dương Gian cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói.
Dương Tiểu Hoa nói:
- Nếu cậu có thể cứu tôi, vậy tôi phải làm gì thì cậu mới giúp tôi đây? Chắc hẳn cậu sẽ không cứu tôi một cách vô duyên vô cớ đúng không?
Dương Gian cười nhẹ một tiếng:
- Vừa nãy tôi đã cứu cô một lần rồi đó. Nếu không nhờ có tôi thì hiện tại cô đã sớm chết. Vậy mà cô vẫn còn sinh ra sự đề phòng đối với tôi. Mặc dù cảnh giác là không tệ, như hành động này vẫn chưa đủ tỉnh táo. Theo tôi thấy thì cô cứ nên ngủ luôn đi, dù sao cô cũng không thể sống mà thoát khỏi bưu điện quỷ.
- Cách chết nhẹ nhàng, không có đau đớn này cũng là một lựa chọn không hề tệ, rất thích hợp cho những người đưa thư như cô. Dù sao nó cũng dễ chịu hơn nhiều so với việc chết ở trong tay của lệ quỷ.
Dương Tiểu Hoa khẽ căn môi:
- Ý tôi không phải như vậy, ý tôi chính là tôi phải bỏ ra thứ gì thì cậu mới chịu giúp tôi sống sót? Con người tôi không có thứ gì đáng giá để cho cậu coi trọng cả, ngoại trừ thân thể của tôi. Nhưng tôi cảm thấy, người như cậu chắc chắn sẽ không hứng thú đối với phụ nữ.
- Đúng là tôi không có hứng thú đối với phụ nữ.
Vẻ mặt Dương Gian khá hờ hững.
Dương Tiểu Hoa nói:
- Vậy là cậu đang thương hại tôi? Hay là nói, sau này cậu còn có chỗ nào đó cần dùng đến tôi?
Dương Gian nói:
- Không có phức tạp như vậy đâu. Chuyện này chỉ là có người cầu cứu tôi và tôi đáp lại một chút, chỉ thế thôi. Nó cũng giống như cô đi cầu xin ông trời và ông trời mở mắt vậy. Cô cảm thấy lời giải thích này như thế nào?
Dương Tiểu Hoa tỏ ra sững sờ.
Cô ta không nghĩ ra được cách trả lời của Dương Gian lại như vậy.
Không có quan hệ lợi ích, không có thương hại, thậm chí cũng chẳng liên quan đến bất cứ điều gì.
Việc này chỉ là hắn tiện tay làm, giống như việc người bình thường đi dạo và tiện tay bứt một ngọn cỏ ven đường vậy.
Không vì bất cứ thứ gì.
- Ý nghĩ này của cậu rất nguy hiểm.
Dương Tiểu Hoa cảm giác, có lẽ Dương Gian đã không coi cô như một con người để suy nghĩ.
Nhưng hiện tại không phải là lúc quan tâm đến những điều này, cô tiếp tục hỏi: - Vậy cậu muốn tôi phối hợp với cậu như thế nào?
- Không cần phải phối hợp, bởi vì việc mà tôi muốn làm cô không thể phản kháng.
Nói xong, một bóng đen âm lãnh xuất phát từ chỗ của Dương Gian, sau đó kéo dài ra phía sau.
Quỷ ảnh nhanh chóng xâm lấn lấy người của Dương Tiểu Hoa.
Cảm giác lạnh buốt ập đến, khiến Dương Tiểu Hoa phải giật mình, lập tức lấy lại tinh thần.
Sau đó cô ta có cảm giác cực kỳ sợ hãi. Bởi vì cơ thể của cô ta đang dần mất khống chế nhanh chóng. Dường như có một ai đó đang cường thế tiếp quản thân thể của cô ta. Loại cảm giác này rất kỳ quái, cũng rất đáng sợ.
Dương Tiểu Hoa trợn tròn hai mắt.
- Chuyện này… Đây là gì vậy?
Lý Dương ở bên cạnh lập tức giải thích:
- Đừng có lộn xộn, đây là bóng của đội trưởng. Hiện tại nó đang tiếp quản thân thể của cô, là vì muốn giúp cô khôi phục thương thế.
Hắn ta biết rõ về tư liệu của quỷ ảnh, đồng thời cũng biết một chút năng lực của nó.
Lúc này, Dương Tiểu Hoa đột nhiên nhìn thấy bắp chân đang biến dạng kia của cô ta khẽ động. Có một cỗ lực lượng linh dị vô hình nào đó đang chèo kéo thân thể của cô ta, dường như muốn nắn nó trở về bộ dạng bình thường.
Cả quá trình diễn ra chuyện này, cô ta không hề cảm thấy đau.
Bởi vì ngay cả thân thể mà cô ta cũng còn không cảm nhận được, thì lấy đâu ra đau đớn.
Phạm vi xâm nhập của bóng màu đen càng ngày càng lớn, kỳ lạ là những chỗ bị quỷ ảnh ăn mòn đều lập tức khôi phục thương thế.
Không mất bao lâu.
Dương Tiểu Hoa có cảm giác một cỗ khí lạnh đang dần thối lui ra khỏi thân thể. Ngay sau đó, thân thể cô ta bắt đầu xuất hiện tri giác, giống như bị bóng đè lúc ngủ vậy. Cảm giác bản thân có thể điều kiển thân thể sau khi bị mất khống chế đã xuất hiện.
Lập tức.
Dương Tiểu Hoa khẽ ưỡn người, thở phì phà phì phò.
Cô ta có một loại cảm giác giống như sắp bị ngạt thở, thân thể mất khống chế, ý thức rơi vào bóng tối.
Cảm giác này cực kỳ khủng bố và tuyệt vọng.
Khi trải qua một lần, cô tin chắc rằng sẽ không có bất kỳ ai muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
- Thân thể tôi vậy mà thật sự khôi phục rồi?
Dương Tiểu Hoa khẽ cảm nhận một chút, cô ta phát hiện ra toàn bộ những vết thương lúc trước đã khôi phục. Thậm chí cô ta còn không cảm thấy đau đớn ở cái chân bị gãy.