Hơn bảy giờ tối.
Khung cảnh tại sân bay của thành phố Đại Xuyên hoàn toàn tối tăm và yên tĩnh, không hề có bất cứ nguồn sáng nào, giống như chỗ này đang bị bỏ hoang vậy.
Nhưng khi Dương Gian đến, chỗ này giống như đột nhiên được khởi động lại vậy. Rất nhiều đèn ở trong sân bay đồng loạt sáng, đồng thời ở xung quanh cũng truyền đến hàng loạt âm thanh quỷ dị.
Ở trong đại sảnh trống rỗng của sân bay bắt đầu xuất hiện bóng người qua lại.
Những người này đều là nhân viên của sân bay cùng một số hành khách còn lưu lại.
Không biết đám người này đi đến từ chỗ nào, nhưng sau khi xuất hiện số lượng của bọn họ có chút kinh người. Bọn họ che kín toàn bộ phía sau các cánh cửa bằng thủy tinh, dường như muốn bao vây một vòng xung quanh sân bay này vậy.
- Tôi đã đến.
Lệ quỷ khống chế những người kia và nói với giọng điệu quỷ dị, khiến cho âm thanh cứ thế liên tục vang vọng trong sân bay.
Lúc xa lúc gần, giống như lệ quỷ đang du đãng trong bóng đêm vậy. Đôi khi xuất hiện ở một chỗ nào đó xa thật xa, có khi lại xuất hiện gần ngay bên cạnh.
Sẽ không có một ai biết rõ được rốt cục vị trí của quỷ đang ở đâu.
Với tình huống như vậy, nếu ai đó mà có tố chất tâm lý không đủ mạnh, không thể vượt qua được sự sợ hãi, nói không chừng người kia sẽ phải phát điên vì chuyện này.
Bởi vì không có một ai dám tỏ ra thờ ơ khi biết rõ lệ quỷ đang quanh quẩn gần người cả.
- Không cần phải chú ý đến nó, vị trí của quỷ và chỗ phát ra âm thanh không cùng một chỗ. Nó đang sự dụng âm thanh để lừa dối. Còn vị trí thực sự của quỷ? Nói không chừng nó đang đứng ở xó xỉnh nào đó nhìn ngó chúng ta.
Dương Gian khẽ nhắc nhở một câu, sau đó đưa mắt quét một vòng xung quanh sân bay.
Một đám người quỷ dị đang đứng, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm về phía này.
Mỗi một người trong số đó đều có thể là lệ quỷ thực sự.
Nhưng việc xác định được quỷ là ai trong số đó sẽ cực kỳ khó khăn, bởi vì con quỷ này biết di chuyển.
Hai lần hành động trước đó của Dương Gian đều đã bị thất bại, khả năng cao lần này lệ quỷ sẽ cảnh giác hơn, không dễ để cho hắn có thêm cơ hội như vậy nữa.
- Đi vào trong.
Dương Gian không hề e ngại đám người này, mà trực tiếp bước vào trong đại sảnh sân bay.
Lúc này Lý Dương cũng không có quá nhiều lo lắng. Bởi vì vừa nãy hắn ta đã đối kháng với con quỷ kia một lần rồi, nên có chút dũng khí, tình trạng cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Nói đi nói lại cuối cũng vẫn là kinh nghiệm.
Chỉ cần hắn ta có nhiều trải nghiệm là có thể trưởng thành.
Lý Dương duy trì sự tỉnh táo, cảnh giác quan sát xung quanh, đồng thời chú ý sự biến hóa của cái bóng phía dưới chân.
Phương thức tập kích của lệ quỷ bắt đầu từ hình bóng.
Nên chỉ cần coi chừng thứ này, lệ quỷ sẽ không thể tập kích hắn ta được.
Dương Tiểu Hoa đi theo phía sau, cô ta không nói một lời. Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn còn có thể coi là tương đối trấn định. Dù sao lúc này cô ta cũng chẳng cần phải làm gì cả, cứ đi theo phía sau lưng Dương Gian và đảm bảo bản thân không bị chết là được.
Sau khi khôi phục thương thế, Dương Tiểu Hoa cũng không còn tuyệt vọng như trước, mà ngược lại, cô ta còn cảm thấy hi vọng sống tràn trề.
Dương Gian nói:
- Mấy người Lý Dịch còn chưa tới sao? Lý Dương, gọi điện thoại cho bọn họ chút xem sao.
- Ngay lúc này à?
Dương Gian nói:
- Đương nhiên, nếu bọn họ sợ chết không dám tới thì thôi, tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút mà thôi.
Lý Dương gật gật đầu, nhanh chóng gọi điện cho đám người Lý Dịch.
Lúc này.
Ba người đã đi vào trong đại sảnh của sân bay, mọi việc diễn ra cực kỳ thuận lợi. Đám người quỷ dị đang đứng ở gần cửa kia không hề ngăn cản bọn họ, cũng chẳng có bất cứ hành động nào.
Bọn họ chỉ chậm rãi xoay cổ, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đám người khi bọn họ đi ngang qua mà thôi.
Quỷ dường như đang muốn giám thị đám người, nó không muốn để cho mấy người Dương Gian rời khỏi tầm mắt của nó.
Và Dương Gian cũng không hề có ý định che giấu hành tung.
Hắn không hề sợ việc hành tung của bản thân bị lệ quỷ phát hiện.
Cho nên Dương Gian không hề ra tay đối với đám người quỷ dị kia.
Một phần cũng do số lượng bọn chúng quá nhiều, có ra tay hay không đều không có chút ý nghĩa nào cả. Dù sao đi nữa, nếu hắn giết chết một nhóm, quỷ lại điều tới một nhóm khác mà thôi. Ngoài ra, việc sử dụng lực lượng linh dị quá độ cũng không phải là một việc làm sáng suốt.
Với lại, trạng thái hiện tại của Dương Gian không cho phép hắn làm điều đó.
Cho nên hắn cần chờ đợi Đồng Thiến đến tiếp viện.
Hai con lệ quỷ của Đồng Thiến đã rơi vào trạng thái chết máy, một khi cô ta xuất thủ, rất ít ngự quỷ nhân có thể chống đỡ được. Ngay cả khi đối mặt với lệ quỷ đi nữa, Đồng Thiến cũng có thể chống đỡ được trong một quãng thời gian dài.
Cho nên việc thanh lý đám người kia không phải là vấn đề gì quá lớn đối với cô ta.
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì hắn lại gọi Đồng Thiến đến đây để giúp sức.
Nếu đã có nhân tuyển tốt hơn, việc gì hắn phải tự mình đi chống đỡ.
Lúc này Lý Dương thu hồi điện thoại, sau đó nói:
- Đội trưởng, mấy người Lý Dịch đến rồi, bọn họ đang ở trong sân bay. Nhưng vì lý do an toàn, bọn họ đã trốn đi, còn trốn ở chỗ nào thì hắn ta không nói. Có thể bọn họ đang lo lắng bị người xung quanh nghe thấy.
- Trốn?
Dương Gian nói:
- Bọn họ cẩn thận đó, xem ra đúng như suy đoán lúc trước của tôi, bọn họ vẫn còn sống tốt. Ít nhiều gì người đưa thư tầng ba vẫn có một chút năng lực, không như người đưa thư tầng hai, bị đám người kia trảm sát, thương tổn cực lớn.
- Gửi tin cho bọn họ, bảo bọn họ đi ra đường băng tụ họp. Nếu bọn họ không đến, tý nữa có xảy ra chuyện gì cũng đừng có trách tôi.
- Vâng.
Lý Dương lập tức gửi cho Lý Dịch một đoạn tin nhắn.
Lúc này.
Trốn ở trong nhà vệ sinh của sân bay, Lý Dịch nhận được tin nhắn, hắn ta khẽ nhíu mày.
- Dương Gian muốn chúng ta đi qua đường băng sân bay, hiện tại bọn hắn đang ở dưới đại sảnh tầng một.