Quách U ở bên cạnh nói:
- Cái gì? Bọn họ ở trong đại sảnh? Sao tôi không nghe thấy động tĩnh gì cả? Trước đó, khi chúng ta đến chỗ này, người trong đại sảnh đang chen kín mít. Đám người kia đều đã bị lệ quỷ khống chế. Nếu mấy người Dương Gian đến, đám người kia chắc chắn sẽ tập kích bọn hắn.
Nhưng bọn họ lại không nghe được bất cứ động tĩnh nào cho thấy Dương Gian đang bị tập kích.
Mọi thứ đều rất yên tĩnh, ngoại trừ việc vừa rồi đèn đột nhiên sáng.
Cô gái mặc sườn xám tên Liễu Thanh Thanh kia nói:
- Chắc chắn là có nguyên nhân gì đó thì lệ quỷ mới không tập kích Dương Gian.
- Nguyên nhân của chuyện này là gì? Chẳng lẽ hắn còn có quen biết với lệ quỷ?
Quách U nghĩ nghĩ một lúc, nhưng không nghĩ ra được bất cứ lý do gì.
Lý Dịch nói:
- Có lẽ trước kia quỷ từng tập kích hắn, nhưng bị thất bại, cho nên nó cảm thấy Dương Gian không dễ bị đám người kia xử lý. Vì vậy nó đã thay đổi phương pháp.
Quách U lắc đầu:
- Quỷ cũng hiểu sách lược? Cậu đùa gì vậy?
Liễu Thanh Thanh nói:
- Con quỷ này xâm lấn và khống chế nhiều người như vậy, nên việc bản thân nó sinh ra một ít biến hóa ngoài ý muốn là điều hợp tình hợp lý. Chúng ta đi thôi, đi đến đường băng tụ tập với Dương Gian.
Cô ta quyết định lên đường.
Quách U có chút bất an nói:
- Lần này chúng ta sẽ không bị máy bay đụng tiếp nữa đấy chứ?
Lúc ban ngày, bọn họ cũng từng gặp phải tập kích ở bãi hạ cánh máy bay. Không ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng bọn họ lại vòng trở về. Sớm biết chuyện này bọn họ sẽ không mua vé máy bay sớm như vậy, không công làm hại bọn họ gặp phải nguy hiểm liên tục.
Giữa ba người không có quá nhiều mâu thuẫn.
Nên cả ba thống nhất rất nhanh, bắt đầu cần thận từng ly từng tý lò dò ra phía ngoài.
Bọn họ cố gắng tránh né ánh mắt của đám người kia, nhằm giảm bớt khả năng bị lệ quỷ phát hiện.
Nhưng lúc này đèn đã sáng.
Dù ba người có cẩn thận cở nào đi nữa, bóng của ba người cũng sẽ xuất hiện và kéo dài ra phía sau. Nó cứ thế kéo rộng ra và tùy ý đong đưa trên mặt đất.
Nhưng dường như sự lắc lư của ba cái bóng này đã kinh động đến thứ gì đó.
Ngay khi đám người Lý Dịch đang chuẩn bị đi qua một đoạn hành lang để rời khỏi đây, một người quỷ dị với vẻ mặt ngây ngốc, sắc mặt trắng bệch đang đứng sát vách tường bên cạnh lối đi.
Dựa theo quần áo đang mặc của người này, có thể thấy đây là một người bảo vệ.
Chỉ là người này cũng không phải nhân viên an ninh của sân bay, không biết là từ đâu đến.
- Cẩn thận.
Lý Dịch chợt phát hiện ra người này, hắn ta khẽ giật mình, vội vàng lùi ra sau mấy bước.
Vẻ mặt trở nên căng cứng.
- Chờ một chút, người này… Hình như đang ngủ?
Quách U u phát hiện người bảo vệ này đang nhắm chặt hai mắt, đồng thời không có động tĩnh gì cả.
Dường như cỗ thi thể này đã đứng ở đây rất lâu rồi, xung quanh tỏa ra một mùi thi thối nồng nặc.
Sau một hồi quan sát, Lý Dịch khẽ thở phào một hơi:
- Dường như nó không có động tĩnh. Đừng kinh động đến nó, chúng ta lập tức đi thôi.
Liễu Thanh Thanh và Quách U cũng tán thành cách làm này.
Vào lúc này, việc kích động bất cứ người nào đều là hành động không hề sáng suốt. Nói không chừng việc đó sẽ khiến cho bọn họ bị một lượng lớn người quỷ dị tập kích.
Cả ba vội vàng quay người rời đi.
Ánh đèn ở phía trước lập tức chiếu vào ba người, khiến phía sau lưng bọn họ xuất hiện một đạo bóng đen, trùng hợp là bóng đen này lại kéo dài đến phía dưới chân của người bảo vệ kia.
Vốn dĩ người bảo vệ này đang nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch đột nhiên mở mắt.
Con mắt chết lặng và ngốc trệ đột nhiên chuyển động, nhìn về phía đám người Lý Dịch, Quách U, Liễu Thanh Thanh ở phía trước. Trông người này chẳng khác gì ác quỷ cả.
Ngay sau đó.
Người bảo vệ đang đứng dựa vào tường đột nhiên hành động.
Người này chậm rãi, từ tốn bám theo phía sau ba người Lý Dịch.
Tương tự như ba người kia, ánh đèn cũng chiếu rọi vào thân thể của người bảo vệ.
Nhưng ở sau lưng người này lại là một hình bóng cực kỳ cổ quái.
Hình bóng này trống rỗng khá nhiều, dường như bị thiếu mất thât thể, Cái bóng này trống chỗ một mảng lớn, tựa hồ chỉ có mỗi chiếc đầu, còn thân thể đã bị thiếu mất.
Hình bóng đen như mực kia gần như đã trở nên ngưng thực, điều kinh khủng nhất của nó chính là bộ dạng ngũ quan của hình bóng, trống nó chẳng khác gì một đầu ác ma đang ẩn giấu trong bóng tối.
Người bảo vệ kia bước về phía trước mấy bước.
Đột nhiên.
Dường như Lý Dịch phát hiện ra thứ gì đó, hắn ta vội vàng xoay người lại, sau đó con ngươi khẽ co rụt.
Người quỷ dị vừa đứng dựa vào tường kia đã xuất hiện ngay phía sau lưng bọn họ.
- Cỗ thi thể này đi theo chúng ta?
Trong giọng nói của Lý Dịch có kèm theo chút kinh ngạc và bất an.
- Đùa cái gì vậy trời?
Trái tim của Quách U cũng đập liên hồi.
Liễu Thanh Thanh dường như cảm nhận được cái gì đó, sắc mặt cô ta khẽ thay đổi, sau đó nói:
- Chạy mau, đừng nên dừng lại. Tình huống này không hề bình thường, nói không chừng lệ quỷ đang ở đâu đó gần đây.
Ba người lập tức tăng tốc, chạy nhanh về phía trước, muốn rời khỏi chỗ này và đến vị trí tụ tập.
Nhưng ngay lúc này người bảo vệ vừa bước lên trước mấy kia lại đột nhiên đứng yên, không có động tĩnh.
Người này không tiếp tục đuổi theo ba người nữa.
Nhưng có một chi tiết nhỏ, không đáng chú ý lại xảy ra.
Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, hình bóng như ác quỷ lúc này ở phía sau cỗ thi thể này đã không còn nữa.
Đúng thế.
Lúc này đằng sau thi thể là một mảnh trống không. Dù ánh đèn kia có sáng cỡ nào đi nữa cũng không thể chiếu ra hình bóng của người này. Giống như những người quỷ dị khác đang tụ tập ở trong sân bay vậy, người này đã không còn hình bóng nữa.
Nhưng rõ ràng vừa nãy, lúc cỗ thi thể này còn hành động, ở phía sau lưng nó đúng là có một hình bóng tàn khuyết.
Như vậy hiện tại hình bóng tàn khuyết kia có lẽ đã chạy mất rồi.
Cũng ngay lúc này.
Ba người Dương Gian, Lý Dương, Dương Tiểu Hoa đã đi đến phía ngoài đường băng.
Trong khu vực hạ cánh rộng lớn của sân bay có không ít máy bay đậu lại.
Nhưng lúc này Dương Gian lại khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời.
Hắn nhìn thấy một chiếc chuyên cơ đang bay lượng trên không trung, sau đó bay dần về phía này.
Dương Gian nhìn đồng hồ.
- Bọn họ đến rồi.
Theo thời gian ước định thì hiện tại đã đến lúc.
Đây chính là chiếc chuyên cơ bay từ thành phố Đại Xương đến thành phố Đại Xuyên.
Mà ngay thời điểm đó, mấy người Lý Dịch cũng đi vào bãi đáp máy bay.