- Sân bay của thành phố Đại Xuyên không đáp lại, có cần mạnh mẽ hạ cánh chuyên cơ không?
Trên chiếc chuyên cơ đang lượn vòng ở trên không trung, một vị cơ trưởng đang kết nối thông tin với mặt đất, nhưng không nhận được phản hồi từ phía sân bay.
Đồng Thiến ra lệnh:
- Cưỡng ép hạ cánh, không cần để ý đến những nhân tố khác. Ngoài ra, sau khi hạ cánh, mấy người lập tức khởi động chuyên cơ và bay lên, chỗ này không có chuyện của mấy người.
Người cơ trưởng kia không do dự nữa, lập tức hạ cánh.
Nhưng ngay khi chuyên cơ vừa hạ cánh xuống mặt đất.
Bất chợt.
Toàn bộ ánh đèn bốn phương tám hướng xung quanh đường băng lập tức sáng đèn.
Người cơ trưởng lập tức cảnh cáo.
- Chú ý, chú ý, phía sân bay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cẩn thận với các chướng ngại vạt ở trên đường băng.
Chuyên cơ lập tức trượt dài ở trên đường băng.
Dưới ánh đèn.
Không biết từ chỗ nào đột nhiên xuất hiện một đống xe cộ, bọn họ không thèm quan tâm mà lao thẳng trên đường băng.
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
Dương Gian đứng ở cách đó không xa, bình tĩnh nhìn lấy đống xe đang xông về phía chuyên cơ. Hắn không ngăn cản, bởi vì lúc này chuyên cơ đã hạ cánh, khắc tinh của con quỷ kia đã đến.
Đoàn xe này cũng không can thiệp vào việc hạ cánh của chuyên cơ, mà chỉ vây một vòng xung quanh đám người Dương Gian.
Dưới ánh sáng của đèn xe, bóng dáng của mấy người liền xuất hiện, nằm dài trên mặt đất.
Hình bóng kéo dài, phạm vi bao phủ rất lớn, đây chính là điều kiện thuận lợi cho lệ quỷ tập kích.
- Nguy hiểm, con quỷ kia đã thay đổi sách lược. Nó chủ động soi rõ bóng dáng của chúng ta, nó muốn giết chết chúng ta ở chỗ này.
Sắc mặt Lý Dương khẽ động, hắn ta tự xoay một vòng tại chỗ.
Lúc này bọn họ đã bị vây quanh bốn phương tám hướng.
Bất kể hắn ta đứng ở chỗ nào đều có bóng xuất hiện, không tồn tại góc chết ở trong kế hoạch này của quỷ.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Không phải như vậy rất tốt sao? Mặc dù nguy hiểm đang tồn tại, nhưng theo đó cũng sẽ manh nha cơ hội. Ngay khi lệ quỷ tập kích chúng ta, nó sẽ phải lộ mặt ra ngoài. Mà lần này, một khi nó lộ mặt, nó sẽ không thể tiếp tục bỏ chạy. Bình tĩnh lại một chút, cậu chỉ cần cảnh giác xung quanh là được.
- Tôi hiểu rồi.
Lý Dương trịnh trọng gật đầu.
Lúc này.
Chuyên cơ đã dừng hẳn.
Cửa cabin được mở ra.
Ở trong đêm tối, một cô gái với chiếc khăn che ngang mặt, hiên ngang đứng trước cửa chuyên cơ, dùng ánh mắt vừa cảnh giác vừa ngưng trọng đánh giá xung quanh.
Một cơn cuồng phong thổi qua.
Chiếc khăn trên mặt của Đồng Thiến bị thổi bay. Cảnh tượng khiến cho người ta cảm thấy khó tin xuất hiện. Ở trên má trái và phải của cô ta còn có hai khuôn mặt người vừa quỷ dị vừa kinh khủng.
Hai khuôn mặt người này đều có dáng vẻ trung tính, vừa giống nam, lại giống nữ. Điểm khác biệt duy nhất trên hai khuôn mặt này chính là một cái mỉm cười, khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, cùng một khuôn mặt khóc, khiến cho người ta phải ớn lạnh khi nhìn lâu.
"Người có ba khuôn mặt?"
Dương Tiểu Hoa thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt lập tức biến đổi.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện ở trong đầu của cô ta chính là người kia rốt cục là người hay quỷ?
Lúc này Đồng Thiến khẽ cau mày nói:
- Đội trưởng, tình huống ở chỗ này còn phức tạp hơn so với những gì anh nói. Nhìn qua đủ thấy toàn bộ người ở chỗ này đều đã bị lệ quỷ xâm lấn hết rồi. Nếu xử lý sạch bọn họ thì liệu sau này còn có thể cứu được nữa không?
Dương Gian nói:
- Không biết, có lẽ có, có lẽ không. Nhưng ít nhất việc này sẽ khiến cho mọi chuyện không diễn biến theo chiều hướng xấu nữa, đúng không?
Đồng Thiến gật đầu.
- Anh nói không sai.
Đồng Thiến còn chưa kịp đi xuống, thì từ phía trong, một đứa trẻ quỷ dị với màu da khá kỳ quặc đi ra ngoài, sau đó giẫm trên bậc thang và đi xuống dưới.
- Tiểu Dương, chút chuyện nhỏ này mà anh cũng cần đến Hùng đại gia ra tay sao? Chẳng lẽ anh không biết Hùng gia còn có rất nhiều việc phải làm? Nếu không làm xong bài tập, tối về kiểu gì cũng sẽ bị mẹ tôi mắng.
Hùng Văn Văn tỏ ra khá tùy tiện, thái độ hung hăng càn quấy.
Vừa nhìn là biết đứa nhóc này thiếu sự dạy dỗ, cần phải đánh đòn.
"Trẻ con? Không, đây không phải là đứa trẻ bình thường. Nó giống như một cỗ thi thể, là một người giấy."
Sau một hồi nhìn chằm chằm, trong lòng Dương Tiểu Hoa khẽ lạnh run.
Một đứa trẻ làm bằng giấy lại có thể hành động và nói chuyện một cách bình thường.
Chuyện này… Thế giới này đã biến thành bộ dạng gì vậy?
Là quỷ sao?
Hoàn toàn không giống, quỷ không nói chuyện nhiều như vậy.
Trong lúc Dương Tiểu Hoa đang cảm thấy kinh dị, thì Dương Gian đã đi đến bên cạnh Hùng Văn Văn, tặng cho nó một cái cốc đầu.
- Tiểu Dương là tên để cậu gọi sao? Theo tôi thấy thì có vẻ như kể từ khi mông của cậu không còn cảm giác đau, cậu đã trở nên phách lối, không còn biết kiêng nể gì nữa. Chờ đến lúc về tôi sẽ bảo với mẹ cậu tăng thêm bài tập, để xem đến lúc đó cậu còn có thể cười được nữa không.
- Đừng, đừng mà đại ca, tôi biết sai rồi.
Sắc mặt Hùng Văn Văn đại biến, vội vàng nhận sai.
Đồng Thiến cũng đi xuống.
- Lý Dương, cậu không sao chứ?
Lý Dương nhỏ giọng nói:
- Không có việc gì, trước đó tôi cùng đội trưởng ra tay thử một lần, cuối cùng vẫn để con quỷ kia chạy được, thiếu chút nữa đã thành công. Hiện tại con quỷ kia muốn tiến hành lần tập kích thứ hai tại trong sân bay. Lúc trước tôi đã gửi quy luật giết người của nó cho cô rồi, nó là loại lệ quỷ có thể xâm lấn ý thức, vật môi giới chính là hình bóng. Khi bị ánh đèn chiếu vào, bóng của chúng ta sẽ xuất hiện, lúc đó lệ quỷ sẽ theo hình bóng mà tập kích chúng ta. Tương tự, ở dưới ánh đèn, bóng dáng của lệ quỷ cũng sẽ xuất hiện. Ở trong thành phố Đại Xuyên, chỉ có người sống và lệ quỷ mới có hình bóng. Còn những người từng bị lệ quỷ xâm lấn sẽ không có cái đó. Đây là thứ quan trọng nhất dùng để phân biệt đám người kia và quỷ cùng người sống.