Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1705 - Chương 1706: Khóc Và Cười 2

Chương 1706: Khóc Và Cười 2

- Cậu đã nói rất rõ và kỹ càng về điều này rồi, hiện tại tôi đã biết nên làm thế nào. Đồng Thiến khẽ gật đầu, biểu lộ bản thân đã hiểu.

Dù sao bọn họ cũng không còn là người mới nữa.

Có được tình báo như vậy, quỷ đã không còn uy hiếp nhiều đối với cô ta nữa.

Coi như không giam giữ được lệ quỷ, thì quỷ cũng sẽ không thể nào đạt được mục đích của nó.

Ngoài ra, chỗ này còn có một người nữa, là Hùng Văn Văn.

Nó có thể báo trước tương lai mười phút. Cho nên việc này giống như sử dụng hack khi chơi game vậy, khiến tỷ lệ chiến thăng tăng lên gần như vô hạn.

- Lúc nào chúng ta sẽ bắt đầu hành động?

Đồng Thiến nhìn về phía Dương Gian, dường như đang chờ mệnh lệnh của hắn.

Dương Gian nói:

- Ngay lúc này đi… Không, chờ chút, hình như có người tới.

Vẻ mặt đám người khẽ động.

Đồng loạt đưa mắt nhìn về phía sân bay.

Lúc này, có vài bóng người đang dần tiến về phía này. Bọn họ chạy thẳng một mạch, vừa chạy vừa thở hổn hển. Dưới sự chiếu rội của ánh đèn, dưới chân mỗi người đều có một hình bóng kéo dài.

Vẻ mặt Đồng Thiến tỏ ra hơi nghi hoặc.

- Cả ba người đều có bóng?

Chỉ có người sống mới có bóng, như vậy ba người này hẳn không có vấn đề.

Nhưng lúc này, Hùng Văn Văn lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía ba người xa lạ kia. Dường như nó đang suy nghĩ, lại giống như đang đánh giá cái gì đó. Đồng thời có một loại cảm giác nói không nên lời đột nhiên xuất hiện ở trong lòng của nó.

Lý Dịch thở phào một hơi:

- Dương Gian, là tôi, Lý Dịch đây. Ngay khi nhận được tin tức của cậu, bọn tôi đã vội vàng chạy đến. Mặc dù chậm trễ một chút, nhưng hẳn không có gì đáng ngại.

Dương Gian nói:

- Coi như đến đúng lúc, nếu còn chậm thêm chút nữa là coi như xong.

Lý Dịch nói:

- Đây là bạn của cậu đúng không? Không biết hai vị xưng hô như thế nào?

Ngay khi đưa tay và chứng kiến bộ dạng của Đồng Thiến, sắc mặt hắn ta khẽ cứng đờ.

Ba, ba khuôn mặt?

Đồng Thiến không mặn không nhạt nói:

- Mặt quỷ, Đồng Thiến.

Hùng Văn Văn nói:

- Cậu chính là bạn của Tiểu Dương? Nhìn bộ dạng cậu có vẻ chật vật, hẳn không được ổn cho lắm. Tôi là Hùng Phụ, cậu có thể gọi tôi là Phụ.

"…"

Lý Dịch lập tức dùng ánh mắt cổ quái đánh giá đứa bé trước mặt.

Không biết vì cái gì, khi nghe giọng điệu của đứa trẻ này, hắn ta có một loại xúc động muốn đánh người, nhưng may mà hắn ta nhịn được.

Bởi vì đứa bé này không hề đơn giản.

Dường như thân thể của nó không phải người sống, không có chút huyết sắc cùng sinh khí, cộng thêm sắc mặt vàng như nến. Trông chả khác gì một cỗ thi thể gần đất xa trời. Đồng thời, khuôn mặt của nó cũng giống như đang được gián giấy vậy, phía trên mặt là đường vân của giấy, chứ không phải là lỗ chân lông cùng bề mặt giống da thịt.

"Là một đứa bé làm bằng giấy?"

Trong đầu Lý Dịch lập tức liên tưởng đến một số thứ đáng sợ.

Cô gái mặc sườn xám, dáng người thướt tha Liễu Thanh Thanh đột nhiên mở miệng hỏi:

- Dương Gian, tôi muốn biết mục đích cậu tụ tập mọi người ở chỗ này là vì cái gì? Chỗ này cũng không phải là tiểu khu Minh Nguyệt, nếu muốn tụ tập, chúng ta cứ tụ tập đại ở cửa của một tiểu khu nào đó không phải sẽ tốt hơn hay sao? Dù sao đi nữa, mục đích chính của chúng ta chính là đi đưa thư.

- Thư đang nằm ở trong tay tôi, nên lúc nào đi đưa, lúc nào đến tiểu khu Minh Nguyệt sẽ do tôi làm chủ. Mục đích tôi tụ tập mấy người lại đây là vì loại bỏ đi một ít nhân tố không xác định mà thôi. Đồng thời….

Nói đến đây, Dương Gian khẽ dừng lại một chút.

Lý Dịch lập tức hỏi:

- Đồng thời cái gì?

Khóe miệng Dương Gian nở một nụ cười băng lãnh.

- Đồng thời cũng muốn dẫn dụ lệ quỷ đến.

- Mặc dù hiện tại tôi không phát hiện ra quỷ, nhưng tôi dám chắc chắn rằng nó đang lảng vảng đâu đó trong sân bay. Bởi vì hiện tại lượng người sống trong thành phố Đại Xuyên đã không còn nhiều nữa. Nếu quỷ muốn giết người, nó nhất định phải chạy đến đây. Bọn tôi đã đi dạo một vòng xung quanh thành phố Đại Xuyên, đã bị lệ quỷ để mắt đến từ lâu rồi. Nếu lệ quỷ còn cần thân thể người sống và đầu người mới mẻ thì phải tìm đến chúng ta.

Con ngươi Lý Dịch khẽ co lại.

Là mồi nhử?

Không có cái gì gọi là tụ tập cả.

Mà dùng tất cả mọi người để làm mồi nhử, dụ rắn ra khỏi hang.

Nếu người sống tụ tập lại, lệ quỷ nhất định sẽ chạy đến đây.

Lý Dịch lập tức hỏi:

- Cậu muốn làm gì?

Dương Gian nói:

- Kể từ giờ trở đi, mấy người chỉ cần ngoan ngoãn ngậm miệng lại là được.

Lý Dịch nghẹn lời.

Đối mặt với sự cường thế của Dương Gian, hắn ta không dám hỏi nhiều. Huống hồ, hiện tại bên cạnh Dương Gian còn có thêm hai người đồng bạn. Hiển nhiên đây là người hắn gọi đến để chuẩn bị cho lần hành động ngày hôm nay, đồng thời mục đích của hắn không chỉ là đi đưa thư.

Bởi vì Dương Gian căn bản không có ý định trực tiếp đi vào tiểu khu Minh Nguyệt.

Ít nhất, trong ngày hôm nay hắn sẽ không có ý định này.

Ngay khi đám người đang đứng nói chuyện.

Đột nhiên.

Ở phía xa, dưới ánh đèn, không biết bắt đầu từ lúc nào, xung quanh đột nhiên xuất hiện từng đám người quỷ dị, đúng vậy, không phải một người mà là một đám, một đống, lít nha lít nhít.

Trong đống người này, có một ít là từ trong sân bay đi ra, nhưng cũng có không ít người lao đến từ phía thành phố.

Trên mặt mỗi người đều có chút ngây ngô, ngốc nghếch, giống như vô số bức tượng gỗ, nhưng tốc độ của những người này lại thống nhất đến mức kinh người.

- Dương Gian!

- Dương Gian!

Âm thanh đòi mạng khiến cho người ta phải rùng mình lần nữa lại quanh quẩn trong đêm tối. Đống thi thể kia tự động mở miệng nói chuyện, giống như lệ quỷ đang đòi mạng vậy.

Bình Luận (0)
Comment