- Ôi mẹ ơi, cứu…cứu…Đại ca, cứu tôi với.
Hùng Văn Văn sợ hãi, vội vàng núp sau lưng Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Mấy người kia tránh thì tránh, chứ cậu còn tránh tránh cái gì nữa. Mục đích cậu đến đây không phải để tránh né đâu, tranh thủ thời gian làm việc, phối hợp với Đồng Thiến để xử lý con quỷ này đi. Ngày mai tôi còn định đi làm chuyện khác, không có nhiều thời gian để giông dài với thứ này đâu.
Hùng Văn Văn xụ mặt, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của Dương Gian.
Lúc này.
Hùng Văn Văn sử dụng năng lực lệ quỷ, bắt đầu dự đoán trước tất cả mọi chuyện phát sinh trong vòng mười phút.
Việc dự báo diễn ra trong vô thanh vô tức, không xuất hiện bất cứ hiện tượng quỷ dị nào cả.
Thứ duy nhất có thể chứng minh rằng Hùng Văn Văn đang sử dụng năng lực lệ quỷ chính là ánh đèn xe hơi ở gần đó và ánh đèn từ chuyên cơ.
Những ánh đèn kia đều nhấp nháy liên tục, lúc sáng lúc tối, phát ra từng tiếng rè rè, dường như nhận phải thứ gì đó ảnh hưởng.
Đồng Thiến nhỏ giọng nói:
- Cứ như vậy đã để cho Hùng Văn Văn ra tay rồi? Như vậy có phải là hơi lỗ mãng không? Lỡ con quỷ kia không có mặt ở đây, như vậy chẳng phải Hùng Văn Văn sẽ lãng phí một lần năng lực hay sao? Mặc dù nó đã được phục sinh lại, nhưng dù sao lượng quỷ mà nó khống chế cũng chỉ có một con.
Dương Gian nói:
- Sẽ không sai đâu. Cứ tin tưởng vào phán đoán của tôi.
Lý Dương ở bên cạnh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Hùng Văn Văn.
Đó là Linh đồng.
Là ngự quỷ nhân có thể dự đoán trước được tương lai.
Trong giới ngự quỷ nhân, loại năng lực này cực kỳ hiếm thấy. Nếu không phải do Dương Gian có được năng lực cứu sống Hùng Văn Văn từ trong tấm ảnh, thì tổng bộ chắc chắn sẽ không thể nào cho phép Hùng Văn Văn gia nhập vào đội ngũ của Dương Gian được.
- Đồng Thiến, cô không cần phải chờ, cứ trực tiếp ra tay đi, thanh lý hết toàn bộ những người này.
Chứng kiến đám người kia lần nữa tụ tập, Dương Gian lập tức để cho Đồng Thiến ra tay.
- Thật sự không thể cứu được những người này nữa sao?
Khuôn mặt khóc của Đồng Thiến nhìn về phía Dương Gian.
Trên khuôn mặt khóc để lộ ra vẻ cực kỳ bi thương, đau khổ thấu trời.
Dương Gian nói:
- So với thành phố Đại Xuyên, những thứ này chỉ là một phần nhỏ. Chỉ khi xử lý sạch những thứ quỷ quái này, chúng ta mới có khả năng nghĩ cách cứu những người khác. Nếu cô không ra tay, quỷ sẽ tập kích chúng ta, hoặc là bỏ chạy. Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ điều cô đi thanh lý hết toàn bộ người trong thành phố này.
- Người trong thành phố chưa hẳn đã chết hết, đến lúc đó cô sẽ càng khó xử lý hơn.
- Ở trong sân bay này, theo tôi thấy, lượng người sống chắc chắn chỉ là mấy người ở đây. Còn những người khác đều là người bị lệ quỷ khống chế, cho nên cô có thể ra tay được rồi.
Hắn biết Đồng Thiến lương thiện, mềm lòng, cho nên mới phân tích một chút, nói rõ tình hình cho cô ta hiểu.
Là một người đội trưởng, hắn cần phải hiểu rõ tình huống của mỗi đội viên, không thể ra mệnh lệnh một cách ngang ngược được. Bởi vì như vậy sẽ chỉ khiến nội bộ lục đục với nhau, gây mất tình đoàn kết.
- Anh nói đúng.
Đồng Thiến nhìn Dương Gian, cuối cùng khẽ gật đầu. Khuôn mặt của cô ta cũng khẽ đổi, chuyển sang khuôn mặt cười và nhìn về phía đám người đang đến gần kia.
- Khanh khách! Khanh khách!
Chỉ trong giây lát.
Khuôn mặt cười quỷ dị kia khẽ hé miệng, sau đó phát ra tiếng cười vừa quái dị vừa khủng bố ở trong đêm tối.
Đến.
Tiếng cười của lệ quỷ,
Đây là loại tập kích không phân biệt, nói cách khác nó sẽ không phân biệt đối tượng xem đó là địch hay là bạn.
Bất cứ ai nghe được tiếng cười này đều sẽ không tự giác mà mỉm cười. Khi người kia tự động mỉm cười, cũng có nghĩa là người đó đã chết, đã trở thành một cỗ thi thể.
Đây là một loại phương thức giết người cực kỳ khủng bố cùng khó giải.
Điểm khiến cho người ta phải tuyệt vọng nhất chính là tiếng cười kia sẽ quanh quẩn ở trong một khu vực, không ngừng chồng chất, thậm chí có thể xâm nhập vào trong quỷ vực.
Ngay cả thời kỳ toàn thịnh nhất của Dương Gian cũng không cản nổi.
Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.
Những người điếc có thể bỏ qua ảnh hưởng từ tiếng cười này.
Những người đầu tiên nhận phải ảnh hưởng chính là đám người Dương Tiểu Hoa, Lý Dịch, Quách U.
Bọn họ là người bình thường, lại cách ngọn nguồn tương đối gần, đồng thời không có năng lực phản kháng. Vì thế, ngay lúc này, bọn họ không tự giác mà nở một nụ cười. Dù không muốn cười, nhưng khóe miệng lại tự động cong len, dường như bị tiếng cười kia lây nhiễm, muốn cười.
Vốn dĩ Dương Gian định tránh né, hoặc nghĩ dùng quỷ ảnh để khiến đám người câm điếc tạm thời. Nhưng còn chưa kịp hành động thì Đồng Thiến đã ra hiệu.
Một khuôn mặt quỷ khác đột nhiên có động tĩnh.
- Hu.. hu.. hu.. hu!
Tiếng khóc thê thảm, khiến cho người ta phải rùng mình đột nhiên xuất hiện. Điều này khiến cho đám người đang sắp sửa khóc nhanh chóng trở lại bình thường.
Vả lại phạm vi bao phủ của tiếng khóc khá nhỏ, chỉ ảnh hưởng đến mấy người ở xung quanh.
Điều này có nghĩa việc khống chế lực lượng lệ quỷ trong người của Đồng Thiến đã cực kỳ thuần thục. Cô ta đã có thể sử dụng lực lượng của một khuôn mặt khóc để tiêu trừ sự ảnh hưởng của mặt cười.
Tiếng khóc và tiếng cười đã đạt đến một mức cân bằng.
Mọi người không hề chịu ảnh hưởng nữa.
Nhưng lúc này, biển người đang tiếp cận kia vừa đi vừa nở một nụ cười trên mặt.
Nụ cười này cực kỳ quỷ dị.
Một khi xuất hiện, đám người kia liền đồng loạt dừng lại, sau đó trực tiếp ngã xuống đất, mất đi năng lực hành động.
Qua một lần tập kích.
Bất cứ nơi nào tiếng cười đi qua, đám người lập tức tan vỡ, ngã vật xuống đất liên miên. Bọn chúng căn bản không có cơ hội để tiến đến gần người.
"Đây mà vẫn còn là người sao?"
Đám người Lý Dịch, Dương Tiểu Hoa chứng kiến cảnh tượng này đều lập tức kinh ngạc.
Tiếng cười của người này lại có thể khiến lực lượng của lệ quỷ biến mất.
Hơn nữa tiếng cười này không chỉ ảnh hưởng đến một hai người, mà là toàn bộ người nghe thấy đều bị ảnh hưởng.