- Nhưng nếu cô muốn tôi cứu cô ra khỏi bưu điện quỷ, xin lỗi, tôi không thể đáp ứng điều này với cô được.
Thái độ của Dương Tiểu Hoa cũng rất kiên quyết:
- Tôi không muốn chết, nhưng tôi không còn phương pháp nào để sống sót nữa. Mặc dù cậu là một người rất nguy hiểm, nhưng tôi biết cậu là một người có tính nguyên tắc rất mạnh. Cậu không muốn đáp ứng tôi đó là vì cậu không muốn đưa ra lời hứa hẹn. Điều này chứng tỏ cậu là một người đáng giá tin tưởng, cũng không phải là một người miệng lưỡi trơn tru.
- Nhưng càng như thế tôi càng muốn đánh cược hi vọng sống lên trên người của cậu.
- Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho cậu, đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của cậu, chỉ hi vọng cậu giúp tôi sống sót.
Dương Gian nói:
- Tôi không cần một người như vậy. Mà nếu cần thì tôi có thể dùng tiền để thue một đống người giúp tôi làm việc. Ở trong mắt tôi, cô quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức tôi lười suy nghĩ về sự tồn tại của cô.
Dương Tiểu Hoa cảm giác được sự nhục nhã.
Nếu không phải là vì chuyện linh dị, hiện tại cô ta chắc chắn đã trở thành một người phụ nữ thành công trong xã hội.
Có văn bằng, có thành tích, tuổi còn trẻ đã trở thành luật sư. Với lại bất kể là dáng người hay dung mạo cô đều có vốn để kiêu ngạo.
Cho dù phải tiến vào trong bưu điện quỷ đi nữa, cô ta cũng đã thành công sống qua không ít lần đưa thư, đồng thời trở thành một người đưa thư thâm niên ở trên tầng hai.
Nhưng, ở trước mặt người đàn ông này.
Trước mặt Dương Gian, cô ta không có bất cứ thứ gì đang để kiêu ngạo cả.
Một người có thể tiện tay chi tiêu mấy chục triệu, có được chuyên cơ riêng, có thể đánh cắp được lực lượng linh dị…Tất cả những điều đó nói cho cô ta biết, người thanh niên tên Dương Gian ở trước mặt là một đại nhân vật đỉnh phong.
Chỉ là địa vị của cô ta quá thấp, nên chưa từng nghe nói qua về người này.
Ôm bắp đùi người này không phải là một việc mất mặt, mà đó là lựa chọn tốt nhất.
Vừa có thể giữ mạng sống, vừa có thể có được một tương lai tốt.
Dương Tiểu Hoa nói:
- Cậu nói đúng, tôi đúng là rất nhỏ bé, cũng giống như những người ở trong thành phố này vậy, bị quỷ đổi đầu, chết trong biển người, không chút thu hút nào.- Tôi biết. Nhưng tôi may mắn hơn bọn họ, tôi nhận biết cậu, cho nên tôi nhất định phải nghĩ cách sống sót.
- Tôi hi vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không để cậu phải thất vọng, cho dù có phải đánh cược hết toàn bộ mọi thứ tôi cũng cam lòng. Nếu tôi có thể sống sót, từ này trở về sau mạng của tôi sẽ là của cậu. Cậu sẽ có thêm một người trung thành, không, là một nữ nhân trung thành.
Cô ta nhấn mạnh hai chữ "nữ nhân'' nhằm ám chỉ về sứ mệnh tồn tại sau này của bản thân.
Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể dùng tình để đả động hắn.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Cô muốn sống như vậy sao?
Dương Tiểu Hoa nói:
- Đúng thế.
Dương Gian nói:
- Tôi rất tản thưởng loại ý nghĩ này. Dù sao ý nghĩ muốn sống sót là một ý nghĩ không sai. Đã vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội. Ngày mai, cô, Lý Dịch, Liễu Thanh Thanh sẽ đi cùng tôi vào trong mãnh quỷ khu.
- Tôi đang cần mấy người đi do đường, nếu may mắn, ba người sẽ có thể sống sót một hai người. Nhưng nếu xui xẻo, mấy người sẽ phải chết sạch ở đó.
- Tuy nhiên, nếu mấy người còn có thể sống sót mà ra khỏi đó, tôi sẽ đồng ý mang mấy người thoát khỏi bưu điện quỷ. Thế nào?
Dương Tiểu Hoa tỏ ra sững sờ.
Chỉ ba chữ mãnh quỷ khu đã khiến cho cô ta lạnh sống lưng.
Cô ta có cảm giác, chỗ đó còn nguy hiểm hơn cả thành phố Đại Xuyên.
Dương Gian nói:
- Nếu từ chối thì cút nhanh lên, đừng ảnh hưởng đến tôi. Muốn sống mà không muốn mạo hiểm, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.
Dương Tiểu Hoa khẽ cắn răng đồng ý:
- Được rồi, tôi đáp ứng cậu. Nhưng tôi không dám chắc bản thân có thể thuyết phục hai người Lý Dịch và Liễu Thanh Thanh đâu.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Bọn họ sẽ phải đồng ý. Bởi vì bọn họ không thể nào ngăn cản tôi thanh tẩy toàn bộ bưu điện quỷ.
- Được rồi, tôi sẽ đi qua nói cho bọn họ biết.
Dương Tiểu Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó quay người rời đi.
Cô ta đã có được một cơ hội.
Nhưng cơ hội này lại nằm dưới địa ngục, rất khó để chạm đến nó. Nếu muốn chạm đến nó, cô ta phải đi vào địa ngục, sau đó sống sót trở ra thì mới có hi vọng sống.
Dương Gian tiếp tục trầm tư. Theo thời gian, bóng đêm dần trôi qua, khoảng chừng rạng sáng ngày hôm sau, một tiếng lẩm bẩm của hắn phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh ở trong chuyên cơ.
- Có lẽ còn một phương pháp khác để đầu quỷ ảnh chết máy, nhưng nó quá mạo hiểm.
Một kế hoạch táo bạo được hình thành sơ bộ ở trong đầu của hắn.
Đây là một trận đánh cược.
Cũng giống như Lý Nhạc Bình, không, thậm chí xác suất thành công của nó còn thấp hơn cả việc Lý Nhạc Bình khống chế đầu quỷ ảnh. Bởi vì Lý Nhạc Bình còn có lá bài tẩy cuối cùng, có thể dùng quỷ lãng quên để xóa đi ảnh hưởng từ đầu quỷ ảnh.
Nhưng Dương Gian lại không có.
Thất bại, cũng có nghĩa là hắn sẽ chết.
"Thử nhìn tình hình trước đã rồi hẵng nói. Trừ phi gặp phải trường hợp bất đắc dĩ, nếu không mình sẽ không thể dùng đến cách này."
Dương Gian khẽ sờ sờ chiếc rương ở trước mặt, con mắt đỏ au dần dần nhắm lại.
Kế đó, hắn dần dần rơi vào trạng thái ngủ say.
Nghỉ ngơi mấy tiếng, chuẩn bị tinh thần để ngày mai đối phó mãnh quỷ khu.
Mà ngay lúc này, ở phía đằng sau của chuyên cơ.
Dương Tiểu Hoa đã nói lại chuyện vừa nãy của Dương Gian cho Lý Dịch cùng Liễu Thanh Thanh nghe.
Hai người lập tức rơi vào trầm mặc.
Thế mà Dương Gian định xử lý sạch toàn bộ người đưa thư ở trong bưu điện quỷ nếu không thể xử lý nó.
Với lại, hiện tại kế hoạch này đã được bắt đầu rồi.
Ở dưới tầng một đang có một mãnh nhân có thể đánh cắp lực lượng linh dị đang canh giữ.
Đây không phải là chuyện đùa.
Liễu Thanh Thanh nói khẽ:
- Lựa chọn này của Dương Gian không hề sai. Mức độ nguy hại của bưu điện quỷ quá lớn. Hắn làm việc này cũng là vì sự an toàn của tất cả những người ở bên ngoài thôi.
Lý Dịch nhếch miệng cười cười:
- Thế giới tàn khốc chắc chắn sẽ dựng dục ra những con người lãnh huyết. Ngày mai chúng ta đi qua mãnh quỷ khu một chuyến, đã đến lúc nên liều mạng một phen.
- Dù sao nhiệm vụ đưa thư lần này cũng là nhiệm vụ của chúng ta.
Dương Tiểu Hoa hỏi:
- Hai người quyết định xong rồi?
Lý Dịch nói:
- Đương nhiên, tôi đã tích lũy xong tiền lo hậu sự, lúc này mà không liều mạng nữa thì còn chờ đến khi nào?
Sau khi không còn gì vướng bận, hắn ta cũng muốn liều một lần vì mạng sống của bản thân, giống như Dương Tiểu Hoa vậy.