Dương Gian lãnh đạm nói:
- Làm gì có kế hoạch, tôi chỉ tìm hiểu đại khái tình hình mà thôi. Còn thực sự phải làm gì thì đến lúc đó nhìn tình hình rồi tính. Trong chuyện linh dị, bất cứ chuyện gì cũng có teher xảy ra, nên không có gì gọi là kế hoạch từ trước cả. Chẳng lẽ cậu nghĩ con quỷ kia là của nhà cậu, nó sẽ làm theo những gì cậu nghĩ hay sao?
Hầu hết ngự quỷ nhân đều phải tùy cơ ứng biến.
Thứ gọi là kế hoạch chỉ là một phương hướng đại khái, không thể nào phòng ngừa chu đáo mọi chuyện được.
Lúc trước, tổng bộ cũng từng để cho Vương Tiểu Minh chế tác một kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ, nhưng không phải khi thực hành lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay sao.
Lý Dịch nói:
- Vậy cậu đã có suy nghĩ gì chưa? Ngược lại tôi thực sự có một ý tưởng, cậu thử nghe một chút, nếu không được thì thôi.
- Nói thử coi.
Dương Gian không từ chối.
Dù sao nghe thử ý kiến và góc nhìn của người khác một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.
Lý Dịch nói:
- Sau khi đến tiểu khu Minh Nguyệt, chúng ta cứ đi thẳng đến phòng 301 tòa nhà số 7. Trước tiên cứ hoàn thành đưa thư đã rồi lại tính đến những chuyện khác sau. Thay vì lãng phí thời gian cho những việc khác, chi bằng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đưa thư của bưu điện quỷ rồi hẵng tính sau. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta có thể đốt giấy viết thư và trở về bưu điện quỷ bất cứ lúc nào. Khi đó chúng ta sẽ có thêm một thủ đoạn giữ mạng. Với năng lực của cậu, cậu chắc chắn có thể bình yên vô sự.
- Ý nghĩ này không hề tệ, tôi đồng ý.
Dương Tiểu Hoa nói, đồng thời ánh mắt cô ta dừng lại ở trên người Dương Gian.
Cô ta hiểu rõ, dù bản thân có đồng ý hay không cũng không có bất cứ ý nghĩa nào, Dương Gian có thể chối bỏ tất cả.
- Đội trưởng, ý nghĩ này đúng là không tệ. Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng sự tồn tại của bưu điện quỷ để đối phó với con lệ quỷ không biết ở trong tiểu khu Minh Nguyệt. Với lại việc đưa thư cũng tương đối phiền phức, làm xong việc này trước chúng ta có thể yên tâm hơn.
Nghĩ kỹ lại, Lý Dương cảm thấy chuyện này khá ổn thỏa.
Đương nhiên hắn ta cũng biết mục đích của những người kia, đó là muốn Dương Gian tập trung đi đưa thư trước, hoàn thành nhiệm vụ, đảm bảo bản thân bọn họ có thể thuận lợi qua cửa.
Tuy nhiên tên Lý Dịch này cũng khá thông minh, không hề che giấu ý nghĩ của hắn ta, mà nói ra một cách thoải mái.
Ở thời điểm hiện tại, đùa nghịch thủ đoạn là hành động cực kỳ ngu xuẩn.
Dương Gian bình thản đáp:
- Tôi muốn xác nhận xem người nhận bức thư này là ai, nếu không tôi sẽ không đưa thư đến phòng 301 tòa nhà số 7.
Mấy người Lý Dịch, Dương Tiểu Hoa nhất thời trầm mặc.
Nhưng cô gái tên Liễu Thanh Thanh kia lại nhoẻn miệng cười:
- Anh muốn đi đến phòng số 301 để kiểm tra? Anh tò mò với chủ nhân của bức thư?
Dương Gian nói:
- Nếu mấy người đi đưa thư chỉ vì nhiệm vụ yêu cầu mấy người đưa thư, thì sớm muộn gì mấy người cũng sẽ chết. Không biết rõ chân tướng, không tìm hiểu kỹ nguyên nhân, mấy người sẽ khó mà sống sót.
"Quả nhiên."
Liễu Thanh Thanh đã hiểu được ý nghĩ của Dương Gian.
Hắn đã có hứng thú đối với người nhận thư.
Thực ra cô ta cũng có hứng thú này, chỉ là muốn thăm do ra chân tướng thì phải mạo hiểm cực kỳ lớn. Đây là thứ mà phần lớn người đưa thư không thể nào đảm đương nổi. Vì thế phần lớn người đưa thư đều sẽ bỏ chạy sau khi đưa thư xong. Dù sao mạng sống vẫn là thứ quan trọng nhất, không giữ được mạng thì những thứ khác không còn ý nghĩa.
Dương Tiểu Hoa hỏi:
- Nếu không trực tiếp đi đưa thư, vậy đến lúc đó mấy người bọn tôi phải làm gì?
Dương Gian nói:
- Không cần làm gì, chỉ cần đi theo tôi là được.
Lý Dịch kinh ngạc nói:
- Chỉ cần đi theo cậu?
- Cậu cảm thấy việc này rất dễ?
Lý Dương lắc đầu cười một tiếng, một nụ cười rất lạnh:
- Mấy người mà đi loạn xạ ở trong khu vực xảy ra chuyện linh dị, sẽ cực kỳ dễ chết.
Trong lòng những người khác khẽ run.
Lời này đúng là không hề sai.
Chỉ là lúc trước bọn họ dự đoán Dương Gian sẽ bắt bọn họ làm mồi nhử, hay là công cụ dò đường gì đó, không ngờ yêu cậu của hắn chỉ là bảo bọn họ đi theo.
Việc này so với suy đoán lúc trước thì dễ hơn nhiều.
Đột nhiên.
Xe phanh gấp, sau đó dừng lại.
- Đến nơi.
Dương Gian lập tức tắt máy, xuống xe, đứng ở ngã tư.
Hai bên ngã tư chứa đầy đống phế thải vật liệu xây dựng, bị một lớp lướt sắt màu xanh bao phủ, ở giữa còn có một con đường nhỏ cũ kỹ.
Có thể thấy được trước đây chỗ này là một con hẻm nhỏ, nhưng do nhà ở hai bên bị phá bỏ, đất đá chất thành đống hai bên đường nên giờ chỉ còn lại một lối nhỏ thôi. Nếu qua thêm mấy tháng nữa, đoạn đường nhỏ này cũng sẽ biến mất, thế thế cho nó là một đoạn đường nhựa hiện đại hóa, hoàn toàn xóa hết dấu vết của một khu chung cư cũ.
- Mãnh quỷ khu?
Khẽ quan sát một chút, xung quanh đây đang có rất nhiều thứ dùng để cảnh giới. Chỉ là hiện tại không còn ai canh giữ, nếu không lúc trước xe của hắn đã bị người ta cản lại trước khi đến chỗ này.
Bên trong khu chung cư cũ này có khá nhiều nhà cửa đã được phá hủy, nhưng vẫn còn lại một ít nhà chưa dỡ xong. Cũng có không ít nhà dở gần xong, chỉ lưu lại một chút, lung la lung lay giống như sắp sụp, trông khá nguy hiểm.
- Dường như không có gì khác thường cả.
Lý Dương khẽ cảm nhận một chút, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều dị thường nào.
- Chỗ này đang ở bên ngoài mãnh quỷ khu, nên không có dị thường cũng là điều dễ hiểu. Thi thoảng chỗ này cũng thường có xe qua lại, đi ngang qua tiểu khu Minh Nguyệt.
Dương Gian chỉ đừng lại một chút, sau đó lập tức lên đường.
Hắn đi dọc theo con đường nhỏ, tiến sâu vào trong tiểu khu.
Những người khác vội vàng bám sát theo phía sau, không dám chậm trễ, cũng không dám đi quá nhanh.
Cũng may thời tiết ngày hôm nay tương đối tốt, vừa sáng sớm đã mặt trời chiếu xuống. Không gian xung quanh sáng trưng, lại thêm mùa đông đã qua, khí trời trở nên ấm lại, cái lạnh rút đi. Ánh mặt trời xuất hiện, khiến cho đám người cảm thấy ấm áp đi không ít.