Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1716 - Chương 1717: Tiểu Khu 1

Chương 1717: Tiểu Khu 1

Giang Thành, Trương Tiểu Tiểu.

Dương Gian chứng kiến thông tin về hai người kia trong điện thoại, tâm tình cũng dần trầm xuống.

Lúc còn sống, hai người này là ngự quỷ nhân, khống chế lệ quỷ, là đồng nghiệp của Lý Nhạc Bình. Đồng thời hai người này không phải là người của tổng bộ, mà là ngự quỷ nhân dân gian.

Nhưng hiện tại hai người này đã chết, cho nên Dương Gian cần chú ý đến lệ quỷ trên người của cả hai.

Một người là quỷ mộng du.

Chỉ hoạt động vào ban đêm, du dãng ở trong khu phố cũ này, tiến hành giết người không phân biệt. Có thể nói mức độ nguy hiểm của nó cực kỳ cao.

Người còn lại là quỷ tìm người.

Con quỷ này còn nguy hiểm hơn con lúc trước, không cần quan tâm là ngày hay đêm. Chỉ cần bị con quỷ kia phát hiện, hoặc là tiếp cận đến gần trong khoảng cách chừng vài mét, người đó sẽ phải chết ngay lập tức.

Nó cũng giống như tiếng gõ của của quỷ gõ cửa, hay tiếng bước chân trên bậc thang trong thế giới của quỷ họa, đều thuộc về loại quy luật hẳn phải chết.

Loại lệ quỷ này cực kỳ đáng sợ, phần lớn ngự quỷ nhân đều sẽ chết nếu không cẩn thận gặp phải nó.

Nhưng điều khiến cho Dương Gian cảm thấy phiền phức nhất chính là vị ngự quỷ nhân tên Trương Tiểu Tiểu kia lại sở hữu quỷ vực.

Đó là năng lực của con lệ quỷ thứ hai.

Trong tin tức không giới thiệu nhiều về con quỷ thứ hai của người này. Hẳn là Lý Nhạc Bình không biết nhiều về nó. Dù sao khá nhiều người cũng thích lưu lại một chút thủ đoạn. Hắn ta chỉ nhắc nhở Dương Gian rằng không nên chờ đợi lâu ở trong sương khói.

Quỷ vực cộng thêm với quỷ tìm người.

Sắc mặt Dương Gian đen lại.

Một khi bị quỷ vực bao phủ, việc bị lệ quỷ tìm ra là một điều hết sức dễ dàng. Nếu không nghĩ ra cách thoát khỏi quỷ vực, tất cả mọi người sẽ phải chết một cách nhanh chóng.

Đương nhiên.

Còn có một thứ nữa mà hắn tuyệt đối không được quên.

Ở trong mãnh quỷ khu còn có một con lệ quỷ nữa.

"Nếu người sống xuất hiện ở trong mãnh quỷ khu vào ban ngày, sẽ rất dễ bị quỷ tìm người phát hiện, sau đó chết bất đắc kỳ tử. Nhưng nếu xuất hiện ở chỗ này vào ban đêm, mặc dù có thể tránh né được quỷ tìm người nếu cẩn thận. Nhưng lần này lại có thêm cả quỷ mộng dụ, khi đó trong khu vực có hai con lệ quỷ đang du đãng, mức độ khủng bố sẽ cao hơn. "

"Việc này cũng giống như đang chơi trò chơi trốn tìm vậy."

Dương Gian khẽ vuốt màn hình điện thoại, đọc đến đoạn tin tức cuối cùng.

"Dương Gian, tôi không để lại tin tức về con lệ quỷ trong mãnh quỷ khu cho cậu, không phải vì tôi không muốn nói cho cậu biết, mà là những người gặp được con lệ quỷ kia đều đã chết. Mặc dù tôi từng tiếp xúc qua với nó, nhưng tôi đã quên đi toàn bộ quá trính. Tôi đã sử dụng đến năng lực lãng quên của lệ quỷ, chứng tỏ trong quá trình đó tôi đã gặp phải chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm, không thể không xóa đi đoạn ký ức kia để giữ mạng."

"Cho nên cậu hãy cẩn thận."

Đây là một lời nhắc nhở.

Lý Nhạc Bình nói cho Dương Gian biết, hắn ta từng thua thiệt trong tay của mãnh quỷ khu. Thậm chí hắn ta thiếu chút nữa chết, không thể không dùng năng lực lãng quên để xóa bỏ đi hết thảy mọi thứ, nhằm giữ mạng sống.

Lý Dương tò mò hỏi:

- Đội trưởng, trong đó nói cái gì? Có phải là manh mối do Lý Nhạc Bình để lại không?

Dương Gian trầm ngâm, đua điện thoại cho Lý Dương, sau đó nói:

- Tự cậu xem đi.

Lúc này Lý Dương tiếp nhận điện thoại di động, sau đó lại lần nữa đọc đoạn tin nhắn ngắn kia.

Mấy người Lý Dịch, Dương Tiểu Hoa, Liễu Thanh Thanh cũng tò mò lại gần, muốn nhìn xem rốt cục là chuyện gì.

Dù sao đi nữa, khi nắm giữ được càng nhiều thông tin, cơ hội sống sót của bọn họ sẽ càng lớn. Cho dù bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý để làm một tấm bia đỡ đạn cho Dương Gian, nhưng vẫn muốn cố gắng giãy dụa một lần, không muốn chết đi một cách u mê đần độn như vậy.

Quỷ mộng du?

Quỷ tìm người?

Còn một con lệ quỷ không biết trong mãnh quỷ khu.

Trời ạ!

Chỗ này có tận ba con lệ quỷ lận.

Không trách chỗ này lại được gọi là mãnh quỷ khu, quả nhiên là tên như ý nghĩa.

May mà hiện tại đang là ban ngày, con quỷ mộng du chưa xuất hiện, nếu không chuyện này sẽ khiến cho người ta càng tuyệt vọng hơn.

Trong lòng ba người có chút run rẩy, cảm thấy lời Lý Dương nói trước đó không hề sai. Bọn họ mà đi qua đi lại ở chỗ này, chưa cần làm gì cũng đã rất dễ chết, bởi vì bọn họ chẳng làm được gì cả.

- May là có được tin tức tình báo, chứ đi vào một cách tùy tiện như này, đến chết chúng ta cũng không biết chết như thế nào.

Lý Dịch khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, tỏ ra cực kỳ sợ hãi.

Tin tức này cực kỳ quan trọng.

Bởi vì khi bọn họ không biết đến con quỷ này mà cứ để cho nó đi tìm thì sẽ rất nguy hiểm. Nhưng khi biết được điều kiện của nó, bọn họ có thể kịp thời dự phòng, sớm tránh né.

- Ở trong tình trạng như này thì sao mà đi đưa thư, nếu lỡ con quỷ kia đang ở trong tiểu khu Minh Nguyệt thì sao. Chẳng phải việc chúng ta đi qua đó là đang tự tìm đường chết hay sao?

Dương Tiểu Hoa khẽ cắn môi, lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.

Độ khó của việc đưa thư quá lớn.

Không trách được lần này bưu điện quỷ lại cho nhiều người đi đưa thư như vậy, có lẽ nó muốn đám người dùng mạng đi lấp để hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu có một đám người xông thẳng vào trong manh quỷ khu, có lẽ sẽ có một vài người may mắn tránh né không bị lệ quỷ phát hiện thành công đi đến địa điểm đưa thư là căn phòng 301 tòa nhà số 7.

Lúc này Dương Gian đang rơi vào trầm mặc.

Hắn khẽ sờ sờ mu bàn tay, trong lòng có chút suy tư cùng do dự.

Nếu dùng mắt quỷ kích hoạt quỷ vực, hắn hoàn toàn có thể đến căn phòng 301 tòa nhà số 7 trong nháy mắt. Hoàn toàn có thể bỏ qua được những nguy hiểm đến từ con lệ quỷ kia. Bởi vì quỷ vực có thể ngăn cách phần lớn nguy hiểm.

Nhưng…

Nếu dùng đến mắt quỷ, nó chắc chắn sẽ khôi phục.

Dương Gian có thể cảm giác được điều này.

Bởi vì áp chế đối với mắt quỷ đã đạt đến cực hạn. Lần trước hắn có thể sử dụng mắt quỷ một lần, đó là vì hắn đang ở trong bưu điện quỷ. Bản thân bưu điện quỷ có được năng lực áp chế lệ quỷ, cho nên hắn mới đầu cơ trục lợi sử dụng mắt quỷ một lần.

Bình Luận (0)
Comment