Nhưng loại đầu cơ trục lợi này không thể sử dụng lặp đi lặp lại nhiều lần được.
"Nếu không thể sử dụng đến quỷ vực, vậy chỉ còn cách cuốc bộ đi vào trong tiểu khu Minh Nguyệt thôi."
Dương Gian cố kềm chế ý định liều mạng một phen, huống hồ hiện tại vẫn chưa đến thời điểm cần phải liều mạng.
- Đi thôi, qua tòa nhà số 7 của tiểu khu Minh Nguyệt quan sát xem sao. Thời tiết hôm nay không tệ, nói không chừng vận khí chúng ta cũng sẽ tốt, không bị lệ quỷ quấy rầy trên đường đi. Với lại, hiện tại chúng ta cũng đã ở trong manh quỷ khu rồi, dù mấy người chỉ đứng yên ở đây cũng có nguy hiểm.
Hắn không muốn lãng phí thêm thời gian, liền quyết định bắt đầu hành động.
Hơn nữa hắn đã hiểu rõ đại khái tình hình ở chỗ này rồi, nên trước sau gì hắn cũng sẽ phải hành động thôi. Với lại, nguy hiểm ở chỗ này sẽ không biến mất vì bọn họ không hành động.
Lý Dương nhanh chân bám sát theo sau, hắn ta nói nhỏ:
- Để đảm bảo an toàn chúng ta có cần mang theo đinh đóng quan tài không? Có lẽ khi bị lệ quỷ tìm ra được, chúng ta có thể liều mạng đấu trực diện với nó một lần.
Dương Gian nói:
- Sân bay của thành phố Đại Xuyên cách chỗ này bao xa?
- Khoảng chừng mười mấy cây số thôi.
Lý Dương hơi sững sờ, không hiểu câu hỏi của Dương Gian lắm.
Dương Gian nói:
- Với khoảng cách như vậy, nếu tôi cần đến đinh đóng quan tài, tôi lập tức có thể lấy ra được. Như vậy việc để nó ở sân bay hay mang nó theo bên người cũng không khác nhau lắm.
- Thế nhưng không phải hiện tại tình trạng thân thể của anh không được tốt lắm hay sao? Liệu anh có sử dụng được quỷ vực không?
Lý Dương lập tức hiểu được.
Việc mang nó theo trên người và việc đặt nó ở trong sân bay cách chỗ này chừng mười cây số chẳng khác gì nhau nếu Dương Gian sử dụng đến quỷ vực.
Dương Gian chậm rãi nói:
- Nếu đã cần đến đinh đóng quan tài, chứng tỏ tôi đã phải liều mạng. Khi đó đâu còn gì để mà quan tâm đến nhiều thứ như vậy. Nhưng nếu có thể, tôi hi vọng bản thân sẽ không sử dụng đến cách đó. Dù sao việc này cũng cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm. Được rồi, cậu chỉ cần phối hợp hành động cùng với tôi là được, không cần quan tâm đến những thứ khác.
- Tôi là đội trưởng, những chuyện khác sẽ do tôi lo liệu.
Lý Dương gật đầu một cách trịnh trọng.
Năm người lại lần nữa xuất phát.
Lần này bọn họ tỏ ra cực kỳ cẩn thận.
Bởi vì bọn họ đã xác nhận được chỗ này đang có lệ quỷ quanh quẩn. Mặc dù khu phố cũ này có diện tích tương đối lớn. Nhưng có lẽ là do bị phá bỏ, nên khá nhiều công trình kiến trục bị sụp đổ, vì thế tầm mắt cũng trở nên khoáng đạt hơn. Do đó khả năng bọn họ bị lệ quỷ phát hiện ra cũng tăng lên rất nhiều.
Tuy nhiên việc này cũng có cái lợi.
Đó chính là địa hình sẽ bớt phức tạp hơn, nếu phát hiện ra con quỷ sớm, bọn họ có thể tiến hành tránh né nguy hiểm.
Tốc độ di chuyển của Dương Gian khá nhanh, hắn không muốn lãng phí thêm thời gian, chỉ muốn đi thẳng đến tiểu khu Minh Nguyệt.
Dưới ánh nắng tươi mới buổi sáng, dường như vận khí của bọn họ không hề tệ.
Một đám người đi thẳng đến trước cổng chính của tiểu khu mà không hề gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Ở trên cánh cổng cũ kỹ có treo một tấm biển lớn: Tiểu khu Minh Nguyệt.
Chỉ cần nhìn qua cánh cổng là đã có thể đoán ra được tiểu khu này đã được xây dựng từ rất lâu rồi.
Đến!
Trong lòng tất cả mọi người khẽ run. Mặc dù trên đường đi không gặp phải nguy hiểm, nhưng không ai trong lấy đó làm may mắn, bởi vì bọn họ biết, tiểu khu trước mặt mới là chỗ nguy hiểm nhất.
Không phải do những tòa cao ốc này còn được bảo tồn nguyên vẹn, mà điểm quan trọng nhất chính là nó nằm ở trong mãnh quỷ khu.
Nếu xung quanh đang có quỷ du dãng, vậy khả năng cao con quỷ kia đang ở trong tiểu khu này.
- Đi vào thôi.
Sau một chút chần chờ, cuối cùng Dương Gian vẫn dẫn đầu bước vào trong khu vực có lệ quỷ này.
Người khác khẽ hít một hơi thật sau, cố gắng trấn an nỗi sợ hãi trong lòng, rồi bám sát theo phía sau.
Nhưng ngay khi bọn họ vừa mới đặt chân vào trong tiểu khu Minh Nguyệt, khung cảnh đột nhiên thay đổi.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên ảm đạm.
Đồng thời một cỗ khí tức gay mũi đập vào mặt, khiến bọn họ cảm thấy gần như bị ngạt thở. Dương Gian khẽ hít một hơi thật sâu, ngay lập tức trong phổi của hắn truyền đến cảm giác đau đớn. Giống như nó đang bị thiêu đốt vậy, đồng thời lại giống như bị thiếu dưỡng khí.
Con ngươi của hắn hơi phát ra ánh sáng màu đỏ, quan sát mọi thứ xung quanh.
Khung cảnh trước mặt đã không còn là bộ dạng của tiểu khu mà bọn họ nhìn thấy từ bên ngoài nữa. Mọi thứ đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu xám đen, giống như khói tỏa ra từ ống khói vậy, trong đó còn kèm theo một mùi cháy két lẹt.
- Đây chính là sương mù?
Lý Dương cũng đi vào, hắn ta ho khan một cách kịch liệt, có chút không thích ứng được với khung cảnh này.
- Không phải sương mù, cái thứ trắng xóa của Phùng Toàn mới gọi là sương mù, còn đây là khói, khói đặc. Đây chính quỷ vực của Trương Tiểu Tiểu, người đồng nghiệp thứ hai của Lý Nhạc Bình… Trước đó Lý Nhạc Bình đã từng nhắc nhở chúng ta không nên ở lại lâu trong khói đặc. Xem ra thứ mà hắn ta nhắc chính là cái này.
Vẻ mặt Dương Gian hơi động.
- Tôi có thể cảm giác được loại khói này đang ăn mòn thân thể con người. Nếu ở trong chỗ này lâu, người bình thường chắc chắn sẽ chết, nó nguy hiểm hơn nhiều so với quỷ vụ của Phùng Toàn.
Mỗi một lần hô hấp, Dương Gian đều cảm nhận được thân thể đang dần bị ăn mòn. Nhưng bởi vì có sự ảnh hưởng của quỷ ảnh, nên thân thể hắn chữa trị rất nhanh, chỉ trong chốc lát cảm giác khó chịu liền biến mất.
Chỉ là, Dương Gian có thể không thèm quan tâm loại ăn mòn này, nhưng Lý Dương và những người khác lại không được.
Lý Dương thử đưa tay che mũi miệng, nhưng không có tác dụng gì.
Mỗi một lần hô hấp đều tràn đầy đau đớn, giống như phổi đang bị thiêu đốt vậy.
- Mùi vị này…
Sau khi đi vào và hít phải khói đặc này, Lý Dịch lập tức nôn mửa.
- Mùi này giống như mùi thi thể bị cháy vậy, hơn nữa thi thể kia còn đang bị thối rứa. Đúng là khó chịu, tôi không ngửi nổi, ọe…