Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1718 - Chương 1719: Tiểu Khu 3

Chương 1719: Tiểu Khu 3

Mặt Dương Tiểu Hoa cũng đỏ tận mang tai, cô ta không nôn mửa, chỉ cảm thấy hơi buồn nôn, nên vội vàng dùng tay bịt mũi miệng lại.

Dường như năng lực thích ứng của Liễu Thanh Thanh mạnh hơn một chút, cô ta tỏ ra khá bình tĩnh, khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời.

Vốn dĩ ánh nắng buổi sáng chiếu rọi mọi thứ, nhưng lúc này bầu trời trở nên đen kịt, giống như sắp mưa to vậy.

Chỉ là thứ đang phiêu lãng trên bầu trời không phải mây, mà chính là khói đặc.

- Tiểu khu đang bị quỷ vực bao phủ, ở bên ngoài thì thấy mọi thứ bình thường, nhưng vừa tiến vào bên trong sẽ phát hiện ra sự không thích hợp của nó. Mấy người hẳn đã đọc được thông tin mà Lý Nhạc Bình để lại rồi chứ, chúng ta cần hành động nhanh lên. Nếu ở lâu, thứ khói này sẽ giết chết mấy người đó. Bởi vì đây cũng không phải là khói bình thường, mà nó có ẩn chứa lực lượng linh dị. Dù nó không đáng chú ý, nhưng đối với người bình thường mà nói nó vẫn rất nguy hiểm.

Vừa nói Dương Gian vừa đi về phía tòa nhà.

Khói ở chỗ này cũng không quá dày đặc, dường như trong tòa nhà này có tồn tại một loại lực lượng linh dị khác, nên đã xua tan khói đặc. Xung quanh tòa nhà không có cảm giác sương khói lượn lờ, tầm mắt cũng không hề bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên, dường như đống khói đặc này đã tồn tại ở trong tiểu khu một đoạn thời gian khá dài rồi.

Mặt đất, vách tường đều bị hun đen sì.

Ngay cả một gốc cây chừng hai ba mươi năm tuổi ở trong tiểu khu cũng bị hun khô khốc, trơ trọi.

Người không biết có lẽ còn tưởng rằng chỗ này vừa xảy ra một trận hỏa hoạn, khiến tất cả mọi thứ đều bị đốt cháy.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:

"Quỷ vực xuất hiện ở chỗ này chứng tỏ quỷ tìm người cũng đang ở đây. Tuy nhiên cường độ của quỷ vực này hẳn không phải quá lớn, chỉ tầm ba, bốn tần gì đó. Nếu mình sử dụng mắt quỷ mở ra quỷ vực, mình hoàn toàn đủ khả năng để phản xâm lấn hoặc trực tiếp rời khỏi đây."

"Đây cũng coi là một tin tức khá tốt."

"Chỉ là mọi thứ đã bị hun đen, không thể nhìn thấy rõ một vài thứ, vẫn nên kiểm chứng một chút xem liệu tòa nhà nào là tòa nhà số 7."

Dương Gian bình tĩnh suy luận.

Chỗ này có đến ba tòa nhà.

Nói cách khác tòa nhà số 7 nằm đâu đó trong ba tòa nhà ở hàng thứ ba, nếu không phải là ở giữa thì là bên trái hoặc bên phải gì đó.

"Trước đó mình đã có chút sơ suất khi điều tra tư liệu rồi, lại không xác nhận vị trí chính xác của tòa nhà số 7."

Hắn thầm lắc đầu, cảm thấy bản thân vẫn có một chút chủ quan.

Tuy nhiên việc này không gây ra ảnh hưởng quá lớn, chỉ tiết kiệm được một chút thời gian mà thôi.

Mọi người tiếp tục đi theo Dương Gian về phía trước.

Lúc này hai từ khẩn trương đã không đủ để hình dung về tâm trạng của đám người nữa, mà ai nấy đều đang nơm nớp lo sợ.

Bởi vì bọn họ đã thực sự tiến vào trong khu vực khủng bố.

Quỷ đang ở chỗ nào đó trong tiểu khu này.

Việc quỷ vực đang bao phủ tiểu khu Minh Nguyệt cũng là bằng chứng tốt nhất.

"Tuyệt đối không nên bị quỷ để mắt đến."

Trong lòng Lý Dịch thầm cầu nguyện, cố gắng nhịn không ho khan nữa, kẻo lại bị lệ quỷ nghe thấy rồi nhắm vào hắn ta.

Hắn ta đã đọc qua hồ sơ về con quỷ này.

Nên hắn ta biết, một khi bị quỷ tìm ra được hắn ta sẽ phải chết.

Không ai có thể cứu được hắn ta.

Tốc độ di chuyển của Dương Gian vẫn rất nhanh, không chút do dự, trực tiếp đi đến tòa nhà của hàng thứ ba.

Hắn không chú trọng quá nhiều vào tòa nhà hàng thứ nhất và hàng thứ hai. Có lẽ trong hai hàng đó sẽ có một chút nguy hiểm, một chút dị thường. Nhưng theo Dương Gian, hắn cảm thấy địa điểm đưa thư mới là quan trọng nhất.

Rốt cục là ai đang ở trong căn phòng kia?

Là quỷ hay là người sống?

Cũng có thể là Lý Nhạc Bình…

Nhưng rất nhanh sau đó.

Dương Gian đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy một cỗ thi thể đang nằm trên đường ở trước mặt. Một cỗ thi thể cháy đen, đang nằm yên trên mặt đất. Cỗ thi thể này đã bị cháy mất không ít, đồng thời cũng đã bị hun khô nên không thể nhận ra thi thể này rốt cục là của ai.

"Là một người bình thường bị giết ở trong này."

Trong lòng hắn lập tức đưa ra suy đoán.

Vốn dĩ hắn không định quan tâm đến.

Nhưng quần áo trên người của cỗ thi thể này lại khiến hắn chú ý đến.

Mặc dù quần áo bị hun khói đen sì sí, không còn hình dạng, nhưng Dương Gian vẫn có thể nhận ra được.

Đây là đồng phục của người phụ trách.

Chỉ có những người phụ trách gia nhập tổng bộ thì mới có tư cách mặc quần áo này.

Dương Gian cũng có một bộ, tuy nhiên hiện tại hắn đã coi như từ chức rồi, nên từ lâu hắn không còn mặc nó nữa mà treo trong tủ quần áo ở nhà. Thi thoảng Trương Lệ Cầm sẽ mang đi giặt, rồi sửa sang cho nó.

"Ở trong thành phố Đại Xuyên, người duy nhất có đủ tư cách để mặc bộ quần áo này chính là… Lý Nhạc Bình."

Hắn lập tức ngồi xổm xuống lật ngửa cỗ thi thể kia.

Thi thể rất nhẹ, không có bất cứ dị thường nào.

Sau khi xoay lại, cỗ thi thể kia để lộ ra một khuôn mặt dữ tợn, vặn vẹo, khiến cho người ta cảm thấy run rẩy khi nhìn vào. Không biết trước khi chết người này đã gặp phải gì mà vẻ mặt lại tuyệt vọng đến như vậy.

Dương Tiểu Hoa nhẹ giọng nhắc nhở.

- Cẩn thận một chút.

Cô ta không muốn Dương Gian chết chỉ vì đụng vào cỗ thi thể kia. Bởi vì như vậy bọn họ cũng sẽ phải xong đời theo.

Lý Dương hỏi nhỏ.

- Cỗ thi thể này không có vấn đề gì đó chứ?

Hắn ta cũng đang chú ý tình hình.

Tuy nhiên thứ mà Dương Gian muốn nhìn không phải là bộ dạng của cỗ thi thể, mà chính là thẻ tên trên bộ quần áo này.

Nó là một tấm thẻ tên trên ngực, tấm thẻ này được làm từ vàng, cũng giống như thẻ bài thân phận vậy.

Mặc dù tấm thẻ này đã bị hun khói đen sì, nhưng khi Dương Gian đưa tay lau nhẹ, nó lập tức trở nên sáng bóng.

Dù năng lực của lệ quỷ có mạnh đến cỡ nào đi nữa, nó cũng không thể nào ảnh hưởng đến vàng.

Nhưng ba chữ ở trên thẻ tên lại khiến cho Dương Gian phải giật mình.

"Lý Nhạc Bình!"

"Đùa cái gì vậy?"

Dương Gian đột ngột đứng dậy.

Bộ quần áo này là của Lý Nhạc Bình, vậy chẳng phải cỗ thi thể kia cũng là của Lý Nhạc Bình hay sao?

- Cái gì? Là Lý Nhạc Bình?

Lý Dương cũng giật mình, hắn ta bắt đầu cảm thấy một cỗ khí lạnh xâm lấn từ chân, sau đó lan rộng ra khắp người.

Nếu thẻ tên không sai, như vậy cỗ thi thể bị hun khô này có lẽ chính là Lý Nhạc Bình, người phụ trách của thành phố Đại Xuyên.

Nhưng nếu Lý Nhạc Bình đã chết, vậy ngày hôm qua người gọi điện thoại cho Dương Gian là ai?

Điểm kinh khủng nhất chính là không có một ai nhớ rõ khuôn mặt của Lý Nhạc Bình. Cho nên không ai biết được Lý Nhạc Bình nào là thật, nào là giả.

Lý Dương cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Bình Luận (0)
Comment