- Đội trưởng, đây thực sự là thi thể của Lý Nhạc Bình à?
Trong lòng Lý Dương có chút rụt rè khi chứng kiến cỗ thi thể dữ tợn, vặn vẹo bị hun thành màu đen kia.
Có thể thứ mà hắn ta sợ không phải cỗ thi thể kia, mà chính là sự quỷ dị của cả một câu chuyện ở phía đằng sau nó.
Nếu đây thực sự là Lý Nhạc Bình, vậy người gọi điện cho Dương Gian ngày hom qua, đồng thời nói cho bọn họ biết Lý Nhạc Bình đang ở trong tiểu khu Minh Nguyệt không thể nào là người sống.
Điểm trí mạng nhất chính là chiếc điện thoại được treo ở trên bãi gạch đá lúc bọn họ đi vào tiểu khu cũng do Lý Nhạc Bình lưu lại.
Nếu Lý Nhạc Bình thực sự chết rồi, những chuyện này chắc chắn không thể xảy ra. Nếu đã xảy ra, vậy điều này không thể đánh giá theo cách bình thường được nữa, mà đáng để suy nghĩ sâu xa.
Lúc này Dương Gian cũng không trả lời câu hỏi của Lý Dương ngay. Hắn trầm tư một lúc, sau đó nói ra suy nghĩ của bản thân:
- Đồng phục của người phụ trách không thể nào cho người khác mượn để mặc được. Và Lý Nhạc Bình cũng sẽ không nhàm chán đến mức cởi quần áo ra mặc cho người khác khi bản thân gặp phải nguy hiểm. Bởi vì quỷ sẽ nhắm vào người chứ không phải là quần áo.
- Cho nên khả năng hắn ta cởi quần áo mặc cho người khác là bằng không. Mặt khác, cỗ thi thể này đã nằm ở đây một đoạn thời gian khá dài. Mặc dù tôi không biết thời gian cụ thể là bao lâu, nhưng dựa vào tình trạng bị hun khói của cỗ thi thể này. Tôi dám khẳng định chuyện này không phải chỉ mới xảy ra ngày một ngày hai, mà là một hai tháng gì đó.
Hắn khẽ nhấc cỗ thi thể này lên.
Rất nhẹ.
Không còn nước nữa, không khác gì việc hong khô thịt của động vật để cất ăn dần.
Dựa vào chứng cứ này.
Dương Gian có thể kết luận.
- Khả năng cao cỗ thi thể này chính là Lý Nhạc Bình. Dù sao khu vực này cũng đã sớm bị phong tỏa vì mãnh quỷ khu. Người bình thường sẽ không được phép đi vào chỗ này, với lại Lý Nhạc Bình cũng có nói, hắn ta từng tiến vào trong mãnh quỷ khu, cũng gặp phải nguy hiểm…
Lý Dương chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức hỏi:
- Có phải là quỷ nô của con quỷ lúc trước không?
- Chính là con lệ quỷ mà chúng ta vừa giam giữ ngày hôm qua ấy. Nó có thể đánh cắp trí nhớ của Lý Nhạc Bình, nguy trang thành hắn ta, tiếp quản thành phố Đại Xuyên. Nếu con lệ quỷ này khống chế một người mặc vào đồng phục của Lý Nhạc Bình, sau đó tiến vào trong mãnh quỷ khu và chết ở chỗ này thì sao?
Ánh mắt Dương Gian khẽ động.
- Đúng là có khả năng này.
Tuy nhiên nếu cẩn thận tính toán lại thời gian, chuyện này dường như không được hợp lý.
Bởi vì bị cỗ thi thể này quấy rối, nên đám người không thể không dừng lại một lúc.
Mặc dù không chậm trễ bao nhiêu thời gian, nhưng lại khiến đám người Lý Dịch ở đằng sau phải hoảng hốt.
Dương Gian và Lý Dương có đủ vốn liếng để ở lâu trong chỗ này, nhưng bọn họ lại không được. Ở trong chỗ này, mỗi một lần hít thở là một lần tra tấn, ruột gan bọn họ giống như đang bị thiêu đốt vậy, đau nhói từng cơn.
Mà càng ngày sự đau đớn này càng kịch liệt, giống như thân thể bọn họ đang dần bị sấy khô vậy.
Điểm quỷ dị chính là đống sương khói đang lượn lờ ở trong này không hề nóng, ngược lại còn có cảm giác âm lãnh, tối tăm, khiến cho da đám người bị bịt kín một lớp hàn khí.
Bên ngoài rét, bên trong nóng, nhoi nhói từng cơn.
Loại tra tấn như vậy khiến cho người ta khó mà chịu đựng nổi. Bọn họ không nghi ngờ gì về việc bọn họ sẽ chết khi ở trong chỗ này quá lâu và sau đó trở thành một cỗ thi thể vô danh nằm trên mặt đất.
Lý Dịch cắn răng, buồn bực nói:
- Dương Gian, chúng ta nên hành động theo kế hoạch đi. Cỗ thi thể này không đáng để cho chúng ta nghiên cứu lâu như vậy đâu.
Lý Dương quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn ta một cái:
- Nếu cỗ thi thể này thực sự là của Lý Nhạc Bình, như vậy những thông tin mà chúng ta vừa nhận được lúc này có thể là giả. Thậm chí là có ai đó đang lừa chúng ta. Cho nên, mấy người cứ ngoan ngoãn ngậm miệng lại là được, đừng ảnh hưởng đến hành động của chúng tôi.
Thái độ của Lý Dương khá ác liệt, không chút khách khí.
Bởi vì hắn ta cảm thấy, kinh nghiệm của người đưa thư căn bản không thể nào bằng được với kinh nghiệm xử lý chuyện linh dị.
Người trước chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, người sau cần phải đối kháng với lệ quỷ, độ khó khăn giữa hai cái này không phải chỉ chênh lệnh có một chút.
Lý Dịch nói, hắn ta cũng không e ngại Lý Dương.
- Càng ở đây lâu hệ số nguy hiểm sẽ càng lớn, không đáng. Chúng ta có thể mang theo cỗ thi thể này, tý nữa cứ từ từ nghiên cứu là được.
- Đi thôi.
Dương Gian cũng không muốn chậm trễ thời gian, hắn liền mở miệng nói, sau đó đi về phía trước.
Tạm thời hắn vẫn xách theo cỗ thi thể của Lý Nhạc Bình ở trong tay. Hắn định tìm một chỗ nào đó giấu đi, đến lúc nào cần kiểm tra hay cần chứng cứ gì đó thì đến lấy. Kẻo vứt ở ngoài này lỡ mất đi, đến lúc cần lại không có thì phiền phức.
Mọi người tiếp tục tiến lên phía trước.
Tốc độ di chuyển của cả đám rất nhanh.
Không chút do dự, cũng không hề chậm trễ.
Lúc trước, khi chưa đi vào trong tiểu khu Minh Nguyệt, có lẽ bọn họ sẽ còn có chút do dự. Nhưng sau khi tiến vào bên trong, bọn họ gần như đang phải chạy đua với thời gian, ở trong này càng lâu bọn họ sẽ càng nguy hiểm.