"Lần này không giống với lần trước, nhưng khác chỗ nào thì mình lại không nói được."
Dương Gian hơi chần chờ, vì hắn cảm thấy được nguy hiểm cùng quỷ dị. Nhưng hiện tại hắn đang nhận được sự bảo vệ từ nguyền rủa của hộp âm nhạc, lại thêm trong tay đang cầm thanh sài đao, cho nên hắn vẫn nhích lại gần.
Ngay khi hắn đặt chân trước cửa phòng, bước vào khu vực có ánh sáng bao phủ.
Lúc này.
Hắn đột nhiên nghe được một đoạn âm thanh.
Nó giống như âm thanh được phát ra từ một băng đĩa than, giai điệu của đoạn nhạc này cũng giống với phong cách của thời kỳ dân quốc. Có chút thư thái, dễ nghe, cùng khi tức của năm tháng.
Nhưng ở trong hoàn cảnh như hiện tại, đoạn nhạc phiêu lãng này lại khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị cùng sợ hãi.
Phải biết hiện tại toàn bộ tòa nhà này không còn bất kỳ ai còn sống nữa.
Với lại trước đó, khi Dương Gian tiến vào căn phòng 301, hắn không hề phát hiện ra đĩa nhạc nào cả. Đồng thời hiện tại hắn cũng không biết được vị trí phát ra đoạn nhạc này là từ chỗ nào trong căn phòng kia.
"Đoạn nhạc này sẽ không phải là một loại nguyền rủa nào đó chứ?"
Trong đầu Dương Gian đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này.
Tuy nhiên, nếu đã đi đến bước này rồi, việc bảo hắn lùi lại là chuyện không thể nào.
Hắn kiên trì đi vào trong căn phòng 301 đầy quỷ dị kia.
Lúc này, Dương Gian cảm nhận được tầm nhìn của mắt quỷ dần trở nên mơ hồ, giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu vậy.
Quỷ vực của hắn đang bị áp chế.
Không, phải là trong này đang bị một cỗ lực lượng linh dị đặc biệt nào đó quấy nhiễu, khiến cho quỷ vực của hắn không thể nào bao phủ được.
Xuất hiện tình huống như này, chỉ có thể là do một loại nguyên nhân, phòng 301 là một vùng đất linh dị đáng sợ.
"Bố cục và cách sắp xếp của mọi thứ bên trong phòng dường như không có gì thay đổi."
Dương Gian lập tức quan sát tình huống xung quanh.
Ở trên vách tường là một bức tranh sơn dầu cũ kỹ vẻ một người đàn ông, dưới đất là một chiếc bàn gỗ, mặt sàn được lát bằng gạch men… Khoan, chiếc giỏ hồi nãy nằm trên bàn giờ không thấy đâu nữa.
Trước đó chiếc giỏ này có chứa con rối quỷ.
Nhưng hiện tại thứ này đã biến mất.
Là do bị thứ gì đó động vào?
Hay là Liễu Thanh Thanh đã lấy nó đi.
"Hình như tiếng nhạc vừa nãy truyền đến từ căn phòng bên phải."
Dương Gian nghiêm túc nhớ lại tình cảnh vừa nãy.
Vị trí mà cô gái mặc sườn xám tên Liễu Thanh Thanh kia đứng dường như cũng là ở nơi đó.
Trong căn phòng kia có quá nhiều điểm quỷ dị.
Bàn làm việc may vá búp bê thế mạng, bàn vẽ quỷ dị, bàn thờ không có tượng thần, còn có bức tượng gỗ không có khuôn mặt…
Hiện tại dường như trong này lại có thêm một chiếc đĩa nhạc quái dị.
…
Sự yên tĩnh, vẳng vẻ, quái dị đang bao phủ lấy tòa nhà số 7.
Một lần nữa Dương Gian lại đi vào trong căn phòng 301. Lần này hắn chuẩn bị đi vào trong căn phòng nhỏ bên phải để tìm kiếm chân tướng.
Cho dù đang có sự bảo vệ từ nguyền rủa của hộp âm nhạc, nhưng Dương Gian vẫn cực kỳ cẩn thận.
Hắn khẽ dùng bàn tay màu đen, hơi cứng ngắc, băng lãnh để mở cửa căn phòng nhỏ bên phải.
Kế tiếp.
Dường như có sự dị thường nào đó xảy ra.
Âm nhạc phát ra từ đĩa than khẽ xuy xuy mấy tiếng, sau đó im bặt. Giống như có ai đó đã lấy đĩa nhạc, chỉ để lại mỗi máy phát nhạc chạy không, khiến thi thoảng lại phát ra một ít âm thanh dị thường.
- Liễu Thanh Thanh?
Dương Gian trầm mặt, khẽ hô một câu mang tính thăm dò, đồng thời chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Bên trong không có bất cứ âm thanh nào đáp trả.
Sau khi mở cửa ra, tình hình bên trong căn phòng vẫn giữ nguyên bộ dạng như lúc trước. Cách sắp xếp, bài trí đồ vật không có gì thay đổi.
Không.
Không đúng.
Có một thứ đã biến mất.
Ở trong căn phòng này thiếu mất một vật, đó là một bức tượng gỗ không có khuôn mặt.
Lúc trước chỗ đó có đặt một bức tượng gỗ, nhưng hiện tại chỗ kia đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại một chút dấu vết.
"Đó là một món đồ linh dị… "
Sắc mặt Dương Gian khẽ động, trong đầu lập tức toát ra ý nghĩ như vậy.
Căn phòng 301 quá mức cổ quái cùng quỷ dị.
Mỗi một vật nhìn thì thấy bình thường, nhưng nó không tầm thường chút nào. Bất cứ thứ gì cũng đều để lộ ra khí tức nguy hiểm. Chính vì vậy, trong lần đến đây trước đó, hắn không động chạm vào bất cứ thứ gì. Chỉ tò mò nhìn vào con rối để ở trong giỏ trên bàn mà thôi.
Nhưng hiện tại.
Chỗ này lại bị thiếu mất một vật.
Chẳng lẽ lần nãy cũng giống với hồi nãy, có lệ quỷ khôi phục?
"Vừa nãy khi mình đến đây, cửa phòng 301 đang mở, chẳng lẽ nói có lệ quỷ khôi phục lại và đi ra khỏi căn phòng này rồi hay sao?"
Dương Gian lập tức liên tưởng đến việc cửa phòng bị mở khi hắn đến.
Nếu là như vậy thì hiện tại con quỷ vừa đi ra khỏi phòng 301 chắc chắn đang quanh quẩn đâu đó trong tòa nhà này.
"Xem ra là có chuyện linh dị mới xuất hiện… Nhưng cô gái tên Liễu Thanh Thanh kia đang ở đâu?"
Dương Gian cũng không có bỏ qua chi tiết quan trọng nhất trong chuyện này.
Không thấy bóng dáng Liễu Thanh Thanh đâu cả.
Lúc trước hắn nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đang ở trong căn phòng 301, nhưng giờ lại không tìm được.
Nếu lệ quỷ giết chết cô ta, thì ít nhất cũng phải lưu lại thi thể chứ. Bởi vì quỷ sẽ không biết huy thi diệt tích, bình thường nó đều để lại dấu vết sau khi giết người.
Trừ phi.
Sự biến mất của cô ta và bức tượng gỗ kia có quan hệ với nhau.
Hắn chỉ suy nghĩ chuyện này trong giây lát.
Sau đó lại tiếp tục tìm kiếm đoạn nhạc phát ra từ đĩa than ở trong căn phòng này.
Nhưng kết quả lại khiến hắn phải thất vọng, bởi vì hắn không tìm ra được thứ kia.
"Có lẽ âm thanh kia không phải là do máy chơi nhạc phát ra."
Không biết vì cái gì, trong đầu Dương Gian lại đột nhiên toát ra một ý nghĩ cổ quái như vậy.
Ý tưởng này của hắn bắt nguồn từ kinh nghiệm xử lý chuyện linh dị, chứ không phải suy đoán mù quáng.
Trong khi xử lý, đa phần mọi người đều duy trì theo lối tư duy quán tính, vì thế rất dễ khiến bản thân phạm phải sai lầm.
Vừa rồi Dương Gian chỉ nghe được đoạn nhạc và đoán nó là do một chiếc máy chơi nhạc phát ra, chứ chưa hề chứng kiến tận mắt.
"Tuy nhiên vừa rồi trong căn phòng này thực sự có một người đang đứng, ngay cạnh cửa sổ này."
Dương Gian khẽ nhìn về phía cửa sổ đang đóng chặt.
Cửa sổ cũ kỹ làm bằng kính, không thực sự trong suốt, nên không thể nhìn thấy rõ cảnh sắc bên ngoài. Hắn chỉ có thể thông qua ánh sáng ở trong phòng để nhìn thấy một chút bóng dáng.