"Dựa theo vị trí của bóng dáng lúc nãy, khả năng cao khi đó Liễu Thanh Thanh đang đứng ở chỗ này."
Hắn lấy lại bình tĩnh, sau đó bắt đầu suy tư.
Ánh mắt khẽ chuyển qua bức tranh còn đang vẽ dở lúc trước.
Dương Gian chậm rãi đi qua, hắn khẽ do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định điều động quỷ ảnh và bao phủ toàn bộ sàn nhà.
Cùng lúc đó.
Thanh sài đao được hắn nắm chặt ở trong tay.
Hắn đang muốn phát động môi giới.
Truy tung theo ngọn nguồn của bóng dáng kia, tìm kiếm ra chân tướng được lưu lại trong căn phòng lúc trước.
Hắn không cần dùng thanh sài đao để chém bất cứ thứ gì, chỉ cần nhìn thấy thứ đó là được.
Theo lý mà nói, ở trong căn phòng 301 đầy quỷ dị này không thể nào có người sống tiền vào. Ngoại trừ Liễu Thanh Thanh lúc trước có thể đi vào trong đây ra, thứ xuất hiện trong này có hơn phân nửa là lệ quỷ.
Nhưng bất kể là gì, Dương Gian đều muốn quan sát một chút.
Quỷ ảnh lập tức bao phủ.
Dùng những dấu chân mà lệ quỷ để lại trước đây để làm môi giới.
Nếu hắn không sỡ hữu quỷ ảnh, việc phát động môi giới có lẽ con khó khăn.
Bởi vì bất kể là dấu chân hay dấu tay thì hắn đều cần bao phủ toàn bộ thì mới phát động môi giới được.
Cách làm của Dương Gian không hề sai.
Ngay khi môi giới được kích hoạt.
Dương Gian chứng kiến một số bóng dáng của những người từng có mặt ở trong căn phòng này. Hắn nhìn về phía bàn vẽ, ở đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người.
Đó là một bà lão mặt đầy nếp nhăn, mặc một bộ quần áo cũ kỹ, lưng hơi còng.
Không, nói cho đúng thì đây là một lão thái thái.
Theo như bộ dạng bên ngoài của bà lão này, hắn có thể biết được, đây là một người sống, không phải lệ quỷ, cũng không phải người chết.
Trong đầu Dương Gian lập tức nảy sinh ra một ý nghĩ.
"Đây chính là chủ nhân của căn phòng 301."
Sau đó hắn quan sát kỹ hơn.
Hắn phát hiện ra bộ dạng của lão thái thái này có chút quen thuộc, dường như hắn đã gặp ở đâu rồi.
Hình như là ở trên xe buýt quỷ.
Đúng thế.
Ở lần đầu tiên ngồi xe buýt quỷ, Dương Gian đã gặp phải một lão thái thái với khuôn mặt nhăn nheo ngồi trên xe.
Sau đó xe buýt quỷ tắt máy, ngừng lại, trải qua nhiều lần lệ quỷ lên xe, xuống xe. Số lượng hành khách ở trên xe liên tục tử vong, chỉ còn lại một ít người may mắn sống sót. Đến cuối cùng bẳn thân Dương Gian cũng không biết là lão thái thái kia chết hay là mất tích, vì hắn không chú ý đến.
"Là cùng một người sao?"
Trong lòng Dương Gian có chút không xác định được.
Nhưng không đợi cho hắn suy nghĩ gì thêm.
Hắn đột nhiên nhìn thấy bà lão ở trong khung cảnh môi giới đang khẽ đưa tay, giống như đang vẽ cái gì đó.
Lúc này, Dương Gian giống như một người ngoài, đứng xem một bộ phim ảnh kiểu cũ vậy.
Môi giới tiếp tục được phát động.
Hắn lợi dụng thanh sài đao để nhìn thấy bộ dạng bức vẽ dần dần hình thành ở trên bảng vẽ.
Đây chính là bức tranh phác họa lúc trước.
Bức tranh đang vẽ lấy một người đàn ông trung niên.
Và bộ dạng của người đàn ông trung niên này là… Tần lão.
Chính là quốc bảo của tổng bộ.
Chỉ là hiện tại Tần lão cũng sắp 100 tuổi rồi, còn khuôn mặt của Tần lão ở trên bức tranh chỉ chừng bốn mươi, năm mươi gì đó.
"Tần lão và chủ nhân căn phòng 301 có liên quan đến nhau?"
Sắc mặt Dương Gian khẽ đổi..
Vốn hắn định tiếp tục quan sát.
Nhưng lúc này, ở trong môi giới, lão thái thái kia đột nhiên dừng lại. Sau đó nhanh chóng quay người ra sau. Kế đó dùng hai con mắt trắng bệch, tro lạnh nhìn chằm chằm vào Dương Gian.
Chỉ trong nháy mắt.
Ánh đèn vàng ở trong phòng đột nhiên phát ra từng tiếng xè xè, giống như sắp sửa bị dập tắt. Ánh sáng trong phòng cũng trở nên ảm đạm hơn.
"Đùa gì vậy trời?"
Con ngươi của Dương Gian khẽ co lại, trong lòng sợ hãi, lông tơ dựng đứng.
Con quỷ ở trong môi giới của thanh sài đao đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Chuyện này đúng là khó mà tin nổi.
Trước giờ hắn chưa từng gặp phải chuyện như này.
Bởi vì môi giới do thanh sài đao phát động đều chỉ là bóng dáng của người kia lưu lại trước đó, chứ không phải tồn tại chân thực. Nó cũng giống như những thước phim được quay lại vậy, nó chỉ là ảo ảnh.
Nhưng hiện tại thế giới ảo ảnh này lại đang có dấu hiệu bị xâm lấn ngược trở lại.
Giờ phút này.
Hắn đột nhiên có xúc động muốn giơ thanh sài đao quỷ dị ở trong tay lên và chém một nhát, nhằm xử lý luôn bà lão đang nhìn hắn chằm chằm kia.
Nhưng…
Dương Gian lại cố gắng trấn áp loại xúc động kia.
Một nhát dao này không thể chém xuống.
Không phải hắn sợ nguyền rủa của thanh sài đao sẽ bộc phát. Mà là vì lão thái thái kia, nếu bà lão này có thể phát hiện ra hắn khi ở trong môi giới. Như vậy bà ta cũng có thể xâm lấn qua môi giới để gây ra tổn thương cho hắn.
Nếu chém ra một đao kia mà không thể xử lý được bà lão này, thì hắn có thể sẽ phải chết ở trong căn phòng 301.
Dù sao đây cũng là địa bàn của lão thái thái này, bên trong phòng đầy rẫy những thứ quỷ dị. Một khi gây ra phản ứng dây chuyền, rất có thể mãnh quỷ khu sẽ biến thành mãnh quỷ thành phố.
Có lẽ đây chỉ là một lời cảnh cáo của bà lão kia dành cho hắn.
Có lẽ là do việc nhẫn nhịn của Dương Gian phát huy hiệu quả.
Cho nên ở trong môi giới, bà lão kia quay đầu trở về, đồng thời đứng dậy.
Lão thái thái bước sang bên cạnh mấy bước.
Dương Gian không dám gián đoạn môi giới, lập tức dùng quỷ ảnh bao phủ qua chỗ kia, đảm bảo hình ảnh có thể nối tiếp xuất hiện.
Sau đó.
Hắn nhìn thấy bà lão này đi đến chỗ đang trưng bày một chiếc sườn xám màu đỏ đậm.
Lúc này chiếc sườn xám màu đỏ đậm đang được mặc ở trên người của tượng gỗ.
Mà chiếc sườn xám này chính là món đồ mà Liễu Thanh Thanh mặc ở trên người.
"Thì ra là như vậy."
Ánh mắt Dương Gian khẽ động.
"Liễu Thanh Thanh đã là ngự quỷ nhân, thứ mà cô ta đang khống chế chính là chiếc sườn xám kia. Hôm nay, khi cô ta đến chỗ này, bản thân bị chiếc sườn xám kia ăn mòn, nên trong đầu cô ta đột nhiên xuất hiện một số đoạn trí nhớ không phải của cô ta. Chính vì vậy cô ta mới có cảm giác quen thuộc đối với mọi thứ ở chỗ này như vậy."