Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1742 - Chương 1743: Đi Vào Phòng 3

Chương 1743: Đi Vào Phòng 3

"Nhưng hiện tại, Liễu Thanh Thanh và bức tượng gỗ kia đã biến mất…"

Không cho hắn cơ hội suy nghĩ nhiều.

Cảnh tượng ở trong môi giới lần nữa xảy ra biến hóa.

Bà lão kia đột nhiên cầm lấy một cây bút, sau đó không ngừng vẽ lên khuôn mặt của bức tượng gỗ.

Kế đó muộn khuôn mặt xinh đẹp dần dần hình thành.

Bộ dạng của khuôn mặt kia khiến cho Dương Gian phải cảm thấy kinh hãi.

Bởi vì bộ dạng của người này giống như người ở trong một bức hình mà hắn từng lấy được.

Chính là người mà tủ quỷ muốn tìm.

Là cô gái ở bên trong bức tranh, có thể là quỷ họa.

Sau khi vẽ xong khuôn mặt.

Bực tượng gỗ mặc sườn xám đang đứng yên bất động đột nhiên khẽ cử động đầu.

Những cử động cứng ngắc, âm lãnh.

Giống như bức tượng này đã bị lệ quỷ nhập vậy.

Thông qua việc phát động môi giới dựa vào những dấu vết còn sót lại, Dương Gian đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng đáng sợ, khó có thể tin.

Hắn phát hiện ra thân phận chủ nhân của căn phòng 301. Tìm ra một bức tranh phác họa vẽ chân dung của Tần lão lúc còn trẻ. Thậm chí hắn còn chứng kiến một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp và quỷ dị được vẽ lên trên tượng gỗ. Khuôn mặt này không phải của người sống, mà nó giống như đúc với cô gái ở trong bức tranh quỷ họa.

Bưu điện quỷ, xe buýt quỷ, Tần lão, quỷ họa… Và chủ chân căn phòng 301. Dường như giữa nững thứ này đang có một mối liên hệ nào đó.

Vẻ mặt Dương Gian biến hóa không ngừng.

Đầu tiên hắn cảm thấy có chút khó tin, nhưng rất nhanh sau đó lại thầm giật mình.

Trước kia Tần lão từng làm tài xế cho xe buýt quỷ, nên có lẽ trong đoạn thời gian kia lão đã tiếp xúc với những thứ này. Cho nên hắn không cảm thấy quá kỳ quái.

Bất kể là cô dâu xác sống, hay bà lão chủ nhân của căn phòng 301, bọn họ đều từng xuất hiện ở trên xe buýt quỷ.

Cho nên những chuyện linh dị này khả năng có dính líu với Tần lão. Việc này cũng không phải là Dương Gian đoán bậy đoán bạ, mà là có chứng cứ rõ ràng, chỉ là những chứng cứ này bị che giấu.

Dù sao hiện tại xe buýt quỷ cũng đã mất đi tài xế, còn Tần lão đang dưỡng lão tại tổng bộ.

Bất kỳ ai cũng không thể nào nghĩ đến một lão già gần trăm tuổi này sẽ từng có một quãng thời gian kinh thiên động địa như vậy.

"Việc này có liên quan gì với việc bức tượng gỗ biến mất không?"

Dương Gian phát hiện ra, sau khi bà lão kia vẽ thêm khuôn mặt cho bức tượng gỗ không có ngũ quan kia, nó đột nhiên bắt đầu hoạt động. Trông nó giống như một con lệ quỷ đang ngủ say đột nhiên thức tĩnh vậy. Hoặc là việc vẽ khuôn mặt cho bức tượng kia có kèm theo một loại lực lượng linh dị nào đó và cỗ lực lượng kia đang điều khiển bức tượng gỗ hành động. Kế đó bức tượng gỗ dần dần biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Việc biến mất này cũng không phải là thực sự biến mất.

Mà nguyên nhân là do môi giới bị gián đoạn, nên hắn không thể nhìn thấy tượng gỗ.

"Bức tượng gỗ này không có chân."

Dương Gian cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc hắn vừa tiến vào trong căn phòng này.

Lúc đó trên người của tượng gỗ không mặc quần áo, đồng thời nó cũng không có hai chân. Mà thứ chỗng đỡ nó chỉ là một cột gỗ thẳng đứng, giống như những con ma nơ canh bằng nhựa plastic ở trong các cửa tiệm bán quần áo vậy.

Không có chân, nhưng lại có thể di chuyển.

Việc này không hợp với lẽ thường chút nào, nhưng hết lần này tới lần khác, Dương Gian lại không hề cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì theo như hắn nghĩ, khả năng cao thứ này là một món đồ linh dị, hoặc là một con lệ quỷ không biết nào đó. Vì thế việc nó có thể di chuyển hay làm gì đó cũng không quá khó hiểu.

Chỉ là, nếu thứ này không có chân, vậy Dương Gian sẽ không thể nào phát động môi giới.

Mặc dù không có dấu chân thì hắn cũng có thể kích hoạt môi giới bằng dấu tay. Nhưng có vẻ như bức tượng gỗ này không hề có tay…

Quy luật giết người của thanh sài đao đã bị tượng gỗ quỷ dị này tránh né một cách hoàn mỹ. Không biết là do trùng hợp, hay là đã đề phòng từ trước, cho nên mới chế tạo ra một bức tượng gỗ đặc biệt như vậy.

Ánh mắt Dương Gian khẽ động.

"Xem ra thanh sài đao cũng không phải là vạn năng. Trong tình trạng không phát động được nguyền rủa, nó sẽ không thể nào tùy tiện tách rời bức tượng gỗ kia."

Hắn quyết định thu hồi quỷ ảnh.

Tuy nhiên, bộ dạng hiện tại của quỷ ảnh cũng không được hoàn chỉnh. Ở trên bóng dáng màu đen còn lưu lại rất nhiều lỗ hổng, nhìn giống như những vết dao chém.

Bởi vì nguyền rủa của thanh sài đao vẫn còn, quỷ ảnh đang trong thời điểm tự khôi phục lại.

Khi môi giới bị gián đoạn.

Những tràng cảnh quỷ dị ở trước mắt lập tức tiêu tán.

Bà lão khiến hắn cảm thấy rùng mình cũng nhanh chóng biến mất. Điều này khiến hắn bớt căng thẳng được một chút.

Bởi vì hắn luôn có cảm giác bà lão này có thể xâm lấn ngược môi giới và gây tổn thương cho hắn, thậm chí là giết chết hắn. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà bà lão này lại không làm như vậy. Có lẽ là do Dương Gian chưa phát động quy luật giết người.

"Không nên tiếp tục ở lại chỗ này, phải nhanh chóng tìm ra Liễu Thanh Thanh và con lệ quỷ vừa chạy ra khỏi căn phòng 301."

Dương Gian quan sát mọi thứ ở bên trong phòng.

Sau khi phát động môi giới, Dương Gian không hề tìm thấy Liễu Thanh Thanh. Điều này chứng tỏ Liễu Thanh Thanh chưa từng tiến vào trong căn phòng này. Bóng người mà hắn vừa nhìn thấy ở miệng cửa sổ có lẽ không phải là Liễu Thanh Thanh, mà là bức tượng gỗ không có khuôn mặt kia.

Nhưng ngay khi hắn đang chuẩn bị rời khỏi đây.

Bất chợt.

Hắn nhìn thấy một bức tranh phác họa đang rơi xuống từ trên bảng vẽ.

Ở trong bức tranh là một khuôn mặt quỷ dị, vặn vẹo, giống như một con lệ quỷ.

Sau khi bức tranh phác họa kia rơi xuống mặt đất, người ở trong bức tranh lập tức hiện ra ở trước mặt Dương Gian.

Khuôn mặt của người trong bức tranh dường như là… Dương Gian.

Đúng thế.

Khuôn mặt của người đàn ông bên trong bức tranh giống như đúc với hắn. Chỉ là khuôn mặt có hơi u ám, kiềm chế, giống như bị bao phủ bởi một lớp bóng mờ vậy, khiến cho người ta cảm thấy không được thoải mái.

"Bức tranh phác họa mình?"

Bình Luận (0)
Comment