Đầu tiên, con ngươi của Dương Gian khẽ co lại. Nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ, hắn phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Bởi vì có một số chi tiết không giống hắn.
Đây không phải là bức tranh phác họa của hắn.
Mà là phác họa cha của hắn.
Khi về quê ăn tết, Dương Gian từng trải qua chuyện linh dị của quỷ giấc mơ. Ở trong giấc mơ hắn từng gặp, đồng thời biết rõ bộ dạng của cha hắn. Bởi vì cha hắn ở trong giấc mơ vẫn giữ nguyên bộ dạng của mười mấy năm trước.
Bức tranh này phác họa bộ dạng lúc đó của cha hắn.
"Ngay khi mình phát động môi giới, bức tranh phác họa về Tần lão xuất hiện. Còn lúc này lại xuất hiện bức tranh phác họa về cha mình. Quả nhiên, chỗ này có liên quan đến xe buýt quỷ. Chính xe buýt quỷ là đầu mối liên kết những thứ này."
"Một người là nhân vật từ thời kỳ dân quốc, người kia là ngự quỷ nhân mười mấy năm trước. Còn hiện tại…"
"Đó là một chiếc xe buýt tồn tại qua ba thế hệ."
"Có lẽ xe buýt quỷ cũng tồn tại điểm cuối, chẳng qua lúc đó mình đang vội vàng muốn xuống xe, nên không thể kiên trì đến thời điểm đó."
"Nói không chừng chỗ kia chính là chỗ mà toàn bộ lệ quỷ sẽ phải xuống xe."
Trong lòng Dương Gian lần nữa xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Đương nhiên hắn cũng có thể đi hỏi Tần lão về bí mật này và đạt được sự chứng thực từ lão.
Chỉ là độ khó của việc này tương đối lớn.
Mặc dù Tần lão biết rất nhiều thứ, nhưng lão không chịu mở miệng nói.
Với những nhân vật có cấp bậc như Tần lão, nếu lão không muốn nói thì không ai có thể làm gì được lão cả.
"Được rồi, qua căn phòng bên trái thử xem."
Dương Gian không những muốn tìm ra Liễu Thanh Thanh cùng con lệ quỷ vừa rời khỏi chỗ này, mà còn muốn biết rõ bí mật về căn phòng 301.
Hắn khẽ quan sát bức tranh phác họa giống với cha hắn một lúc.
Cuối cùng hắn vẫn không mang bức tranh đó đi.
Cha hắn đã chết rồi, nên hắn không cần thiết phải mang theo một bức tranh phác họa quỷ dị như vậy ở trên người.
Dương Gian lập tức quay người rời khỏi căn phòng.
Lần này hắn không có bất cứ thu hoạch nào, chỉ kiểm chứng được một số chuyện mà thôi.
Nhưng ngay khi hắn vừa quay người rời đi.
Ánh mắt của người bên trong bức tranh phác họa khẽ chuyển động quỷ dị, nhìn về phía Dương Gian.
Dường như Dương Gian cảm nhận được.
Hắn lập tức dừng chân, quay đầu nhìn ra phía sau.
Nhưng không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Bức tranh phác họa kia vẫn giống như bộ dạng vừa nãy, căn bản không hề có dấu hiệu hoạt động, dường như thứ mà hắn cảm nhận được vừa rồi chỉ là ảo giác.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, thu hồi ánh mắt, rồi nhanh chóng đóng cửa phòng.
Một lát sau.
Hắn đi đến trước cửa căn phòng phía đối diện.
Không chút do dự.
Hắn lập tức đẩy cửa bước vào trong.
Căn phòng nhỏ này hiển nhiên là phòng ngủ của căn phòng 301. Ngay khi bước vào trong, hắn liền nghe thấy một mùi thơm.
Mùi thơm này tương đối quen thuộc.
Đúng vậy… Đó là mùi đàn hương.
Ở trong một số gia đình có điều kiện sẽ đốt một chút đàn hương.
Thứ này có tác dụng an thần, đồng thời sau khi đốt nó có một mùi thơm tường đối nồng.
Nhưng đối với Dương Gian mà nói, thứ này còn có thêm một tác dụng nữa.
Đó chính là dùng để che đậy mùi thi thối.
Trong tổng bộ cũng thường dùng đàn hương để che mùi thi thối, tránh trường hợp phòng họp có mùi vị khác thường.
Còn ai là người đưa ra ý kiến này thì hắn không biết được.
Lúc này trong phòng ngủ cũng không đốt đàn hương, mà hẳn là được đốt từ trước kia. Chỉ là tại thời điểm đó đốt hơi nhiều, cho nên hiện tại trong phòng vẫn còn lưu lại mùi đàn hương. Nhưng mùi này cũng không đủ để che đi một mùi vị khác ở trong phòng.
Đó là mùi thi thối.
Mũi Dương Gian khẽ nhếch, sau đó hắn lập tức biến sắc.
Mùi vị này không quá nồng, giống như người bên trong chỉ vừa chết cách đây mấy ngày.
Nhưng điều này không phù hợp với lẽ thường.
Bởi vì quãng thời gian này xung quanh đây đang bị bao phủ bởi quỷ khói, không có người sống nào bước vào trong chỗ này được. Còn thi thể của Lý Nhạc Bình thì đang nằm ở ngoài tiểu khu, bị hun thành một cỗ thây khô đen sì.
Trong phòng ngủ tương đối tối tăm.
Không phải do trong này không có đèn, mà hiện tại ánh đèn đang bị một mảnh vải đỏ che chắn.
Phía dưới chỗ tấm vải đỏ đang rủ xuống kia là một chiếc giường gỗ cũ kỹ màu đỏ.
Chiếc giường này không phải là sản phẩm thời hiện đại, bởi vì nó có phong cách giống thời kỳ dân quốc. Xung quanh giường có giá đỡ, phía trên còn có nóc giường.
Loại giường này chỉ xuất hiện ở trong bảo tàng, hoặc ở trong tay một số người sưu tầm đồ cổ. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng có một vài người thích đồ cổ tự đặt làm một chiếc giường có phong cách giống như này.
Nhưng bất kể là gì, thứ này cực kỳ hiếm ở trong những gia đình có hoàn cảnh bình thường.
Chiếc giường này chỉ nằm yên ở đó, nhưng vẻ u ám của nó khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt, quỷ dị.
Nhưng lúc này ở trên chiếc giường kia đang có một người nằm.
Nhưng vì có rèm che phía trước, nên Dương Gian không thể nhìn thấy rõ.
Dù vậy hắn cũng có thể đoán ra được, người đang nằm ở kia hẳn không phải là một người, mà chính là một cỗ thi thể.
Bởi vì Dương Gian đã có thể ngửi được mùi thi thối truyền đến từ chính cỗ thi thể bên kia.