Có lẽ còn một khả năng khác, bức thư kia chỉ là một lời cảnh cáo. Tác dụng của nó là dùng để báo cho người ngoài biết tình huống trong phòng 301. Sớm phát hiện ra sự bất thường của nó và đề phòng.
Bất cứ khả năng nào đều có thể xảy ra.
Cho nên Dương Gian không cảm thấy việc mà bản thân đã làm là sai trái.
Huống hồ, hắn đã thành công xử lý đầu quỷ ảnh, tách rời con rối quỷ trong mãnh qủy khu, giam giữ quỷ tìm người bị mất khống chế của Lý Nhạc Bình.
Gần như hắn đã xử lý sạch toàn bộ chuyện linh dị trong thành phố Đại Xuyên.
Mặc dù vẫn còn một ít tai họa ngầm, nhưng hắn không dư thời gian để chú ý đến chúng.
Cũng giống như chuyện linh dị ở Phúc Thọ Viên vậy, chỉ có thể bàn giao lại cho người phụ trách tại địa phương đó xử lý hậu quả.
Ánh mắt hắn khẽ động.
Dương Gian không chút do dự mà sử dụng đến mắt quỷ, kích hoạt quỷ vực, bảo phủ toàn bộ khu vực này, chạy đến vị trí vừa phát ra tiếng kêu thảm kia.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ở trên một bãi đất trống bên ngoài tòa chung cư.
Dương Tiểu Hoa che miệng, sắc mặt có chút tái nhợt, kinh hãi chỉ tay vào một chỗ cách đó không xa.
Đó là Lý Dịch.
Lúc này Lý Dịch đứng yên bất động tại chỗ như một bức tượng gỗ, mặt mùi tro lạnh.
Dương Gian lập tức dùng mắt quỷ thăm dò.
Sắc mặt hắn khẽ đổi.
Lý Dịch chết rồi.
Mặc dù thân thể vẫn còn nguyên vẹn, nhưng ở bên trong lại trống rỗng, giống như bị thứ gì đó móc sạch.
Không có nội tạng, xương cốt, huyết nhục, mà chỉ còn lại một lớp da bên ngoài, trông giống thân thể người sống thôi.
Lý Dương lập tức đi đến, giải thích tình huống vừa nãy.
- Có một con quỷ nào đó đã bắt đầu giết người. Con quỷ này không có quan hệ gì với Lý Nhạc Bình cả, hẳn nó có liên quan với Liễu Thanh Thanh. Vừa rồi tôi có nhìn thấy Liễu Thanh Thanh ở trên tầng năm của tòa nhà này. Cô ta nhìn về phía này, sau đó thì Lý Dịch kêu thảm một tiếng.
Mặc dù tình huống xảy ra khá đột ngột, nhưng là ngự quỷ nhân nên hắn ta vẫn quan sát được một ít.
- Liễu Thanh Thanh?
Dương Gian hơi ngẩng đầu nhìn, bởi vì quỷ vực của hắn không cách nào xâm nhập vào trong tòa nhà có căn phòng 301.
- Có lẽ không phải là cô ta, mà là một con quỷ nào đó đi ra khỏi phòng 301. Dương Tiểu Hoa, không phải vừa nãy mấy người đã đốt giấy viết thư để rời đi rồi sao? Vì cái gì hiện tại còn ở đây mà chưa rời đi.
Dương Tiểu Hoa bất an nói:
- Không… Tôi không biết. Con đường hướng đến bưu điện quỷ chưa từng xuất hiện. Trước giờ chưa từng xảy ra loại chuyện như này. Vừa rồi Lý Dịch còn đang thảo luận với tôi về chuyện này. Hắn ta đoán…
- Hắn ta đoán cái gì?
- Hắn ta đoán, có lẽ chúng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ, chưa đưa thư đến phòng 301 của tòa nhà số 7.
Dương Gian sầm mặt lại:
- Không thể nào, tôi đã đi vào phòng 301 những hai lần… Vừa nãy tôi còn thấy bức thư vẫn ở trong đó. Với lại không chỉ mình tôi nhìn thấy, lúc đưa thư cô, Lý Dịch, Liễu Thanh Thanh cũng đã nhìn thấy rồi mà…
Nhưng còn chưa nói xong, Dương Gian đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn về phía Lý Dương.
Lý Dương cũng hiểu ý tứ của Dương Gian, đưa mắt nhìn về phía một tòa nhà phía đối diện.
- Chẳng lẽ nó mới là tòa nhà số 7? Còn đây là số 9?
Từ đầu đến giờ, không có bất cứ chứng cớ nào cho thấy nơi mà bọn họ đi qua chính là căn phòng 301 của tòa nhà số 7.
- Chúng ta đưa sai chỗ?
Thân thể Dương Tiểu Hoa khẽ run rẩy, thiếu chút nữa ngã quỵ vì tuyệt vọng.
Bởi vì bọn họ đã đánh mất thư.
Đồng thời bên trong căn nhà này đang có quỷ.
Đây chẳng khác gì đang dập tắt hi vọng sống sót của bọn họ.
Đúng lúc này một âm thanh đột ngột vang lên, kèm theo tiếng cười quỷ dị.
- Vậy tại sao không đi thu hồi bức thư, rồi gửi lại lần nữa?
Âm thanh này tương đối quen thuộc.
Là Lý Dịch?
Không biết từ lúc nào, trên mặt Lý Dịch nở một nụ cười, đứng ở cách đó không xa, quay mặt về phía này và đang nhìn đám nguời.
Trong lúc hắn ta mở miệng nói chuyện, ở bên trong hoàn toàn trống rỗng không có bất cứ bộ phận nào.
Dương Tiểu Hoa hoảng sợ, cả người phải run rẩy.
Lý Dương khẽ nhíu mày.
Còn Dương Gian thì ngược lại, lạnh lùng nhìn, sau đó sải bước đi đến gần.
- Bị lực lượng linh dị khống chế sao? Lý Dịch, xem ra cậu khá xui xẻo đó. Vậy thì cũng đừng có trách tôi.
Lý Dịch không chạy, không tránh né, vẫn đứng yên tại chỗ, nở nụ cười quỷ dị nhìn Dương Gian.
Sau đó.
Dương Gian đưa tay trực tiếp bóp lấy cổ của Lý Dịch.
Ngay lập tức, Lý Dịch giống như một quả bóng da vậy, trong nháy mắt liền xụi lơ. Sau đó cả người giống như bị xì hơi, trở thành một cái túi da, bị Dương Gian cầm trong tay.
Bàn tay quỷ áp chế lực lượng linh dị, khiến tư cách trở thành quỷ nô của Lý Dịch bị tước đoạt.
- Lý Nhạc Bình, đi ra đi, tôi có lời muốn nói với cậu.
Sau đó, Dương Gian đột nhiên hô to một tiếng.
Một giây sau.
Ở trước mắt hắn xuất hiện một người đàn ông với thần sắc âm lãnh, chết lặng.
Đây là do hắn sử dụng quỷ vực để đưa đến.
Lý Nhạc Bình vẫn là bộ dạng dễ mất khống chế kia. Hắn ta nhìn Dương Gian với ánh mắt quỷ dị, không nói lời nào.
Dương Gian nhìn hắn ta rồi nói:
- Tôi đã thay cậu xử lý xong lệ quỷ trong mãnh quỷ khu, đầu quỷ ảnh cùng con quỷ của cậu. Nhưng căn phòng 301 kia khả năng đã bị mất khống chế. Chuyện này có liên lụy đến một chuyện linh dị có danh hiệu là bưu điện quỷ. Cho nên, tôi muốn sau khi tôi đi, cậu sẽ tiếp tục xử lý những chuyện còn lại ở đây.
Lý Nhạc Bình mở miệng nói, giọng điệu của hắn ta khá cứng nhắc.
- Vì sao tôi phải nghe lời cậu?
Dương Gian nói:
- Tôi sẽ để quỷ tìm người của cậu ở lại thành phố Đại Xuyên, chờ sau khi cậu khôi phục lại thì có thể đến lấy.
Lý Nhạc Bình nói:
- Cậu có lòng tốt như vậy sao?
- Lòng tốt? Cậu coi thường Dương Gian tôi quá đây. Tôi chỉ cảm thấy chuyện linh dị đã bắt đầu mất khống chế. Cậu là nhân vật cấp đội trưởng, đừng nói với tôi là cậu không hề phát hiện ra gì đấy nhé. Hiện tại thành phố Đại Xuyên có chuyện linh dị phòng 301, mãnh quỷ khu; thành phố Đại Hải có chuyện linh dị Phúc Thọ Viên; thành phố Đại Xương của tôi có chuyện linh dị quỷ chết đói; ở tổng bộ là chuyện linh dị quỷ họa… Còn có thành phố Đại Hán là chuyện linh dị bưu điện quỷ. Nếu chúng ta không xử lý những thứ này, rất nhiều thành phố sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.