Dương Gian đứng yên trên đường trong tiểu khu Minh Nguyệt, không hề nhúc nhích.
Xung quanh hắn đang bị một lớp ánh sáng màu đỏ bao phủ. Cả thế giới chìm vào sự yên tĩnh, ngay cả hiện thực cũng bị ảnh hưởng, rơi vào trong quỷ vực. Thứ duy nhất không bị ảnh hưởng ở trong chỗ này chính là tòa nhà đang tắt đèn dần dần kia.
Ngoại trừ cái đó ra.
Ở dưới chân Dương Gian có một khu vực bị bao phủ trong bóng mờ, đồng thời nó không ngừng khuếch trương ra xung quanh. Bóng mờ kia là một bóng dáng vặn vẹo, tương đối quỷ dị. Ngay cả mắt quỷ của Dương Gian cũng không thể nào bỏ qua sự ảnh hưởng của nó.
Hiện tại Dương Gian không thể tạo ra bất cứ cử động nào.
Bởi vì quỷ ảnh hoàn chỉnh đang xâm lấn thân thể của hắn.
Dương Gian không thể nào ngăn cản quá trình này, đồng thời hắn cũng không thể chém cho quỷ ảnh một nhát, sau đó tách nó ra khỏi thân thể.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ còn chờ đợi kết quả xuất hiện.
Sống hoặc là chết.
Trong đầu, tiếng nhạc của hộp âm nhạc vẫn không ngừng biến ảo không lường.
Nhưng thân thể của Dương Gian đang dần bị mất đi tri giác…
Dường như hắn bị cỗ khí tức âm lãnh nào đó đông cứng, lại giống như đang bị thứ gì đó tước đoạt quyền khống chế.
"Sắp đến rồi."
Dương Gian khẽ hít một ngụm khí lạnh. Cho dù hiện tại hắn đang ở trong tình trạng vô cảm, nhưng vẫn cảm thấy có chút khẩn trương.
Đây cũng chính là một lần đánh cược tính mạng.
Tình huống lần này cũng giống như việc hắn treo cổ tự sát tại thành phố Đại Xương lần trước vậy.
Thậm chí nó còn có thể nguy hiểm hơn một chút.
Bởi vì trên người Dương Gian có quá nhiều loại lực lượng linh dị. Nên bất cứ loại lực lượng linh dị nào bị mất khống chế đều là trí mạng. Việc này còn nguy hiểm hơn cả diễn xiếc. Với lại, quá trính này không thể bị nghịch chuyển, nhất định phải diễn ra như vậy.
Đột nhiên.
Con mắt hơi đỏ ửng của Dương Gian đột nhiên tối sầm lại, đồng tử bị một tầng bóng tối xâm lấn. Kế đó, một cỗ khí tức âm lãnh đến đang sợ xâm nhập vào trong óc của hắn.
Giờ khắc này, Dương Gian có cảm giác ý thức của hắn đang bị thứ gì đó cắn nuốt.
Giống như hắn đang chìm sâu trong bóng tối vậy, không thể tránh né, không thể chống lại.
Quả nhiên.
Đối với lệ quỷ mà nói, ý thức của người sống vẫn quá yếu đuổi. Chỉ vừa mới tiếp xúc thôi mà Dương Gian đã có cảm giác sắp phải bất tỉnh nhân sự, đồng thời sắp sửa biến mất khỏi thế giới này.
Tuy nhiên hắn cũng đã đoán ra được kết quả này từ trước đó rồi.
Dương Gian cũng không tự cho rằng bản thân là người đặc thù, có thể ngăn cản sự xâm lấn ý thức của đầu quỷ ảnh. Mà lần này, thứ hắn dựa vào chính là một loại lực lượng linh dị khác.
Nguyền rủa của hộp âm nhạc.
Tiếng nhạc qủy dị, thanh thúy, biến ảo khôn lường.
Ý thức Dương Gian ngơ ngơ ngác ngác, giống như bị chuốc thuốc mê vậy. Nhưng tiếng nhạc kia không ngừng quanh quẩn, khiến hắn có thể tỉnh táo lại, không hoàn toàn bị chìm vào mê man.
Dường như hắn đã chống đỡ được đợt tập kích thứ nhất của quỷ ảnh.
Mọi việc diễn ra giống như kế hoạch, nguyền rủa của hộp âm nhạc đang bảo vệ ý thức của Dương Gian, khiến hắn không bị quỷ ảnh ăn mòn.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
Cuộc va chạm giữa linh dị và linh dị là điều cực kỳ nguy hiểm. Mà ý thức của hắn lại cực kỳ yếu ớt, một khi cuộc va chạm kia xuất hiện điều gì đó ngoài ý muốn. Bất kể điều ngoài ý muốn kia là gì, thì hắn đều có khả năng bị thất bại, rồi biến mất khỏi thế gian.
Hoặc ý thức bị ảnh hưởng, cuối cùng biến thành một người xa lạ nào đó.
Khi đó việc Dương Gian có còn sống hay không chẳng quan trọng nữa, bởi vì ý thức bị sửa đổi thì cũng chẳng khác gì chết cả.
Tuy nhiên, dù đã hiểu được điểm đó, nhưng hắn vẫn làm như này.
Bởi vì tình hình trước đó quá nguy hiểm, ba con lệ quỷ xuất hiện và chuẩn bị tập kích hắn. Khi đó hắn không thể nào không sử dụng đến hộp âm nhạc được.
Mà muốn xử lý được nguyền rủa của hộp âm nhạc, Dương Gian nhất định phải mượn nhờ đến lực lượng của quỷ ảnh hoàn chỉnh.
Cho nên, không phải Dương Gian không muốn dừng lại, mà một khi đã đi lên trên con đường này rồi, hắn không thể nào quay đầu được nữa. Việc mà hắn có thể làm lúc này chỉ là kiên trì bước về phía trước, nếu may mắn, hắn có thể sống sót, tiếp tục khai thác năng lực của lệ quỷ, tìm kiếm hi vọng sống. Còn nếu xui xẻo, hắn sẽ trở thành một cỗ thi thể hư thối.
Trên con đường này, Dương Gian cũng gặp không ít ngự quỷ nhân chết giữa chừng.
"Không xong."
Đột nhiên.
Thân thể Dương Gian khẽ run, đầu hắn cảm nhận được một cơn đau nhói kịch liệt. Loại đau nhức kịch liệt này đang tăng lên một cách nhanh chóng, dường như có thứ gì đó đang chui vào trong ký ức của hắn vậy.
Đồng thời, có rất nhiều cỗ ý thức không phải của hắn không ngừng xuất hiện ở trong đầu…
Những ký ức này không phải của hắn, cũng không phải của lệ quỷ, mà là của những người bình thường ở trong thành phố Đại Xuyên. Bọn họ từng bị lệ quỷ xâm lấn và cướp đi ý thức, lúc này nó lại truyền vào đầu của Dương Gian.
Trong đó trí nhớ của nam nữ, có già trẻ, … Bất cứ trí nhớ gì cũng đều có, có một ít khá hữu ích, nhưng cũng không thiếu thứ vô dụng.
Ký ức của hắn lập tức dung nhập vào một chỗ, trở thành một phần trong đống ký ức hỗn tạp kia.
Đây không phải là xâm lấn, mà là một loại dung hợp.
- A!
Vốn là một người không sợ đau nhức, nhưng lúc này Dương Gian không thể không ôm đầu rồi phát ra từng tiếng kêu la thảm thiết.
Chúng giống như những tiếng hò hét từ sâu trong linh hồn vậy, bất cứ ai cũng không thể nào tiếp nhận nổi sự đau đớn này. Mặc dù thân thể của hắn còn có chút thiếu sót, chưa được hoàn chỉnh, nhưng toàn thân lại giống như đang bị xé rách vậy.
Trên người hắn liên tiếp biểu hiện ra vô vàn kiểu đau đớn.
Dưới sự tác động của loại đau đớn này cùng sự dung hợp của trí nhớ hỗn tạp khiến cho tiếng nhạc của hộp âm nhạc bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lần thứ nhất.
Đây là lần đầu tiên Dương Gian phải ngã vật xuống đất vì đau đớn.
Quỷ ảnh đã khống chế thân thể của hắn. Kế đó, vì sự ảnh hưởng của đau đớn, quỷ ảnh bắt đầu lắc lư, khiến cho thân thể của hắn vặn vẹo đến biến dạng, biểu hiện ra các tư thế cổ quái, không thể tin.