Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1749 - Chương 1750: Ý Thức Bị Ăn Mòn 2

Chương 1750: Ý Thức Bị Ăn Mòn 2

Đây là những tư thế mà người sống không thể nào làm ra được. Chỉ cần vặn vẹo thêm một chút, toàn bộ xương trong thân thể sẽ vỡ vụn và chết ngay lập tức.

Nhưng Dương Gian không biết là, ngay khi thân thể hắn đang vặn vẹo và vỡ vụn, quỷ ảnh lại đang chữa trị cho nó.

Nhưng còn từng tiếng kêu thảm thiết kia lại cực kỳ chân thật.

Âm thanh này khiến cho người nghe phải cảm thấy rùng mình.

- Dương Gian xảy ra chuyện gì vậy?

May mắn sống sót, nhưng lúc này toàn thân Dương Tiểu Hoa cảm thấy lạnh lẽo. Bởi vì khi cô ta nhìn lại liền thấy Dương Gian đang nằm vặn vẹo quỷ dị trên mặt đất.

- Không phải hắn đang bị lệ quỷ tập kích đó chứ. Cậu không phải là đồng nghiệp của hắn hay sao, hẳn cậu nên đi giúp hắn một chút mới phải chứ. Nếu hắn mà chết, chúng ta cũng sẽ khó mà sống nổi.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy.

Dương Tiểu Hoa đã không còn loại kiêu ngạo kia nữa, lúc này cô ta đã biết dến sự quan trọng của Dương Gian, có thể nói nếu muốn sống thì bọn họ phải dựa vào Dương Gian.

Sắc mặt Lý Dương âm trầm, trông rất khó coi, chẳng khác gì với một người chết, tỏa ra cỗ khí tức băng lãnh.

- Tôi giúp không được. Mặc dù cũng đều là đánh căp lực lượng linh dị, đều là người khống chế quỷ. Nhưng chênh lệch giữa tôi và đội trưởng quá lớn. Cũng giống như việc của Lý Nhạc Bình, hắn ta xảy ra chuyện, nhưng không có một ai xử lý. Tương tự, nếu Dương Gian xảy ra vấn đề, tôi cũng không thể xử lý nổi.

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Dương Tiểu Hoa trợn tròn hai mắt, cảm giác tim đều đang đập gấp rút.

Tia hi vọng vừa mới xuất hiện đã phải dập tắt.

Bắt đầu từ khi đặt chân vào trong khu vực của thành phố này, có quá nhiều người bên cạnh cô ta đã phải chết. Lưu Minh Tân chết, Thái Ngọc không còn, Lý Dịch cũng chết, còn Liễu Thanh Thanh thì mất tích không thấy đâu nữa… Lượng người còn lại không nhiều, nếu Dương Gian lại chết, như vậy việc đoàn diệt là chuyện không khó đoán.

- Chờ.

Lý Dương cũng không có vì chuyện này mà lo lắng đến mức không phân biệt phải trái. Hắn ta trầm giọng nói:

- Hiện tại việc mà chúng ta làm chính là chờ đợi. Mỗi khi làm gì đội trưởng đều có cân nhắc kỹ càng. Cô không nên coi thường loại người như bọn tôi. Mỗi ngự quỷ nhân có thể sống đến hiện giờ đều là những người đỉnh phong. Mà Dương Gian chính là ngự quỷ nhân đỉnh phong trong đỉnh phong, cho nên chắc chắn anh ấy đã cân nhắc đến trường hợp đau đớn và mất khống chế như này rồi.

Dương Tiểu Hoa nói:

- Sao cậu có thể tin tưởng hắn như vậy?

Lý Dương trầm mặc một lúc, sau đó không trả lời mà chỉ cười lạnh rồi nói:

- Dạng phụ nữ như cô, chỉ cần tiếp xúc nhiều với đội trưởng, kiểu gì nhân cách của cô cũng sẽ biến mất, cam tâm tình nguyện hiến dang cả thể xác lẫn tinh thần.

Dương Tiểu Hoa kinh ngạc nói:

- Hắn có thể dùng lực lượng linh dị để ảnh hưởng đến nhân cách người khác?

Lý Dương lạnh lùng nói:

- Không, cái đó chính là mị lực của đội trưởng. Ở trong chuyện linh dị khủng bố, anh ấy có thể mang đến hi vọng cho cô. Việc này cũng giống như nước ở trong sa mạc đối với người bình thường vậy. Khi đó người ta có thể vì nước mà bỏ qua hết mọi thứ. Cô thử nghĩ mà xem, liệu có bao nhiêu người có thể giữ vững được lý trí, quan điểm của bản thân khi ở trong hoàn cảnh như vậy? Ở trước mặt lệ quỷ, người bình thường có thể duy trì được lý trí mà không phát điên đã là khó rồi. Một khi gặp được đội trưởng, được chiếu cố, cứu giúp mấy lần, muốn không luân hãm là một điều rất khó.

- Dạng phụ nữ như cô ở bên cạnh đội trưởng đều có mấy người. Mỗi một người đều chuyên nhất, dù đội trưởng có muốn bỏ cũng không được. Chỉ là cô so với những người kia còn kém hơn một chút… Không đủ xinh đẹp, dáng người cũng không được tốt.

- Không phải hiện tại cô đang quan tâm đến an nguy của đội trưởng hay sao?

Dương Tiểu Hoa khẽ cắn môi rồi nói:

- Chỉ là tôi không muốn chết, cho nên hỏi một chút thôi. Cậu cảm thấy tôi sẽ thích một người như vậy sao? Cậu coi tôi là loại người gì? Nếu không phải gặp được những chuyện quỷ quái như này, thì khi gặp phải loại người như hắn, ngay cả liếc mắt nhìn tôi cũng không thèm liếc nữa là.

- Cô sẽ không thích đội trưởng, nhưng rất nhanh thôi, cô sẽ phải tự thôi miên bản thân thích anh ấy. Điều con người am hiểu nhất chính là tự thôi miên bản thân. Với lại, có đôi khi cô không cần phải thích, chỉ cẩn cô muốn tiếp tục sống là được. Mà đội trưởng lại có thể giúp cô tiếp tục sống sót. Một khi trong đầu cô có suy nghĩ như vậy, đội trưởng sẽ trở thành một thứ cực kỳ quan trọng trong cuộc sống của cổ, giống như không khí, đồ ăn, thức uống vậy. Khi đó cô sẽ cung kính với đội trưởng như một vị thần.

Dương Tiểu Hoa nói:

- Vì cái gì cậu lại cho rằng tôi sẽ như vậy?

- Bởi vì tôi đã coi đội trưởng như thần.

Lý Dương nhìn về phía Dương Gian ở cách đó không xa. Mặc dù sắc mặt hắn ta khá bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, rất sợ Dương Gian xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dương Tiểu Hoa trầm mặc.

Mặc dù ngoài miệng cô ta không thừa nhận, nhưng khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Dương Gian ở bên ngoài, trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy lo lắng.

Ở sâu trong lòng, cô không hề muốn người khiến cho người ta phải chán ghét kia chết.

Dù sao đi nữa, hắn cũng đã từng cứu mạng của cô ta, hơn nữa còn không phải chỉ cứu một lần.

Đây chính thứ mà Lý Dương nói đến hay sao? Cô ta đang kính sợ Dương Gian?

Không biết vì sao.

Trong đầu Dương Tiểu Hoa đột nhiên toát ra ý nghĩ kỳ quái như vậy.

Nếu tại một thời điểm nào đó, Dương Gian muốn phát sinh một vài chuyện hữu hão với cô ta, vậy cô ta sẽ từ chối hay là đồng ý đây…

Nhưng càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy kinh dị.

Bởi vì cô ta không hề có ý định kháng cự, mà ngược lại còn có chút vui mừng.

"Chết tiệt, mình đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy?"

Dương Tiểu Hoa tự đánh cho bản thân một cái, để cắt đứt dòng suy nghĩ bậy bạ kia.

Tất cả đều là do tên Lý Dương kia.

Vốn dĩ cô ta còn nghĩ rằng việc này là do nhân cách của bản thân bị ảnh hưởng, nên thử thăm dò bản thân một chút.

Bình Luận (0)
Comment