Còn kết quả đương nhiên là Dương Tiểu Hoa không bị ảnh hưởng bởi lực lượng linh dị rồi. Cô ta vẫn còn có thể duy trì ý thức của bản thân, đồng thời cũng tương đối tỉnh táo.
Mà lúc này tiếng kêu thảm thiết của Dương Gian vẫn còn tiếp diễn, chỉ là đã hơi suy yếu một chút.
Cơn đau đớn triền miên khiến hắn có chút chết lặng.
Bởi vì trong đầu Dương Gian đột nhiên có thêm rất nhiều ký ức, đống ký ức kia không phải chỉ của một hai người, mà là hàng ngàn, hàng vạn người.
Chỉ có lệ quỷ mới có thể tiếp nhận được việc có vô số đoạn trí nhớ đan xen vào nhau như vậy.
Dương Gian chỉ là người bình thường, không thể nào tiếp nhận được, hắn nhất định sẽ phát điên hoặc bị tinh thân phân liệt.
Nhưng nguyền rủa của hộp âm nhạc vẫn còn, nó không cho phép hắn trở nên như vậy.
Nguyền rủa đang bảo hộ hắn.
Đồng thời cũng đang tra tấn hắn.
Giờ khắc này, thậm chí Dương Gian còn có ý định chết đi, định giải thoát.
Không, không phải nghĩ đến, mà chính hắn còn cầu mong bản thân có thể lập tức chết đi.
Chỉ cần có thể thoát khỏi loại tra tấn này, bất ký cái giá nào Dương Gian cũng đều có thể trả.
Hắn không cần đến thứ gọi là hi vọng sống nữa.
Nhưng Dương Gian không thể chết được.
Dưới sự bảo hộ của nguyền rủa, ý thức của hắn vĩnh viễn duy trì tình trạng tỉnh táo. Nhưng chính sự tỉnh táo này lại để cho hắn cảm nhận được thứ gọi là đau đớn và thống khổ nhất trên thế giới.
Không ngừng nghỉ.
Giống như rơi vào trong địa ngục.
Quỷ ảnh vẫn đang tiếp tục xâm lấn, ký ức của người khác tiếp tục tràn vào và lẫn lộn.
Việc này còn cần một quá trình.
Quá trình này cũng không lâu, bởi vì cuộc đối kháng giữa lực lượng linh dị luôn kịch liệt. Nhưng đối với Dương Gian mà nói, lúc này, một giây cũng chẳng khác gì so với một thế kỷ.
Việc Dương Gian phải tiếp nhận nổi thống khổ kia cũng không phải hoàn toàn là xấu.
Trong đầu hắn bắt đầu có thêm nhiều đoạn tri nhớ, mặc dù những đoạn ký ức kia không phải của hắn, nhưng chúng không khác gì so với ký ức của hắn cả.
Đây chính là ảnh hưởng do việc bị quỷ ảnh xâm lấn.
Bởi vì ý thức của Dương Gian không thể bị quỷ ảnh cắn nuốt, không thể bị sửa đổi. Cho nên dưới sự bảo hộ của nguyền rủa hộp âm nhạc, ý thức của Dương Gian đang dần đảo ngược quá trình, xâm lấn vào ý thức của quỷ ảnh.
Nhưng bản thân Dương Gian không phát hiện ra được điểm này.
Nhưng nếu việc này thành công, vậy hắn sẽ thành công bước vào con đường mà lúc trước Lý Nhạc Bình còn đang bước giở.
Trở thành một con lệ quỷ có ý thức người sống.
Nhưng việc này cũng có tai họa ngầm.
Chính là nếu đầu quỷ ảnh không bị chết máy, thì ý thức của hắn sẽ không thể nào làm chủ, thân thể vẫn sẽ bị lệ quỷ khống chế như trước.
Dù cho hắn có trở thành một con lệ quỷ có ý thức của người sống, thì đó cũng chỉ là một cỗ xác sống tự hành động, không cách nào khôi phục lại quyền chủ độnh như trước.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc suy xét đến việc này.
Lúc này Dương Gian đang tiếp nhận sự thống khổ và vượt qua cơn đau đớn khi dung hợp với vô số cỗ trí nhớ.
Quá trình này cực kỳ thô bạo.
Toàn bộ ký ức cứ thế nhét thẳng vào trong đầu của Dương Gian.
Mười phút…
Quá trình này cứ thế kéo dài những mười phút đồng hồ.
Mười phút sau, thân thể vừa giãy dụa, vặn vẹo trên mặt đất của Dương Gian mới trở nên yên tĩnh lại.
Hắn không còn giãy dụa kịch liệt nữa, đồng thời tiếng kêu cũng không còn thê thảm như trước.
Mọi thứ đều đã khôi phục bình thường.
Tiếng chuông vừa trở nên mơ hồ, biến ảo khôn lường, một lần nữa lại trở nên rõ ràng ở trong đầu của hắn.
Mà theo tiếng chuông xuất hiện, cơn đau đớn của Dương Gian cũng dần giảm bớt.
Nhưng cỗ khí tức âm lãnh vẫn ở lại trong đầu của hắn, không thể nào xua tan nó được.
Hắn có cảm giác, bản thân đang cùng một thứ đáng sợ nào đó hòa quyện vào nhau.
Không lúc nào là hắn không bị thứ đó ảnh hưởng đến.
Đây là nhờ nguyền rủa của hộp âm nhạc giúp hắn sống sót. Một khi không còn sự bảo vệ của nguyền rủa hộp âm nhạc, Dương Gian sẽ lập tức chết ngay.
Những biến hóa quỷ dị ở trong tiểu khu Minh Nguyệt cũng sẽ không dừng lại vì tiếng kêu thảm thiết của Dương Gian.
- Phù phù!
Xung quanh vẫn xuất hiện từng cơn gió âm lãnh, theo đó, mùi thi thối và mùi đàn hương lan rộng ra toàn bộ tiểu khu. Tất cả mọi người đều có thể ngửi thấy được mùi vị quái dị mà độc nhất vô nhị này.
Thông qua cửa sổ của hành lang trống rỗng, tối tăm.
Có thể chứng kiến một bóng người màu trắng, đang vô thanh vô tức đi dọc theo cầu thang và tiến ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, ở cạnh một cửa sổ khác.
Một cô gái mặc sườn xám màu đỏ đột nhiên xuất hiện. Cô ta đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt có chút phức tạp, dùng ánh mắt chết lặng nhìn ra phía ngoài.
Cô ta chính là Liễu Thanh Thanh.
Nhưng bộ dạng hiện tại của cô ta lại có chút gì đó không đúng.
Dường như cô ta còn sống, nhưng đồng thời cũng giống như đang bi thứ gì đó khống chế, không thể duy trì sự tỉnh táo, mà đang ở trong một loại trạng thái kỳ dị không thể hiểu nào đó.
Nhưng cô ta cũng chỉ đứng cạnh cửa sổ một lúc, sau đó lập tức quay người rời đi.
Không lâu sau.
Bóng dáng cô ta xuất hiện ở trong hành lang.
Một bóng người màu đỏ khẽ lắc lư.
Giống như bóng người màu đen trắng của bà lão kia, cô ta cũng đang rời khỏi tòa nhà.
Nhưng con mãnh quỷ của phòng 301 đang được thả ra ngoài.
Nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất.
Bởi cái đáng sợ nhất chính là lúc này, ở trên chiếc giường gỗ trong phòng 301, cỗ thi thể kia không còn nữa.
Chiếc giường trở nên trống rỗng, thi thể biến mất đâu không thấy.
Mà lúc này một bóng dáng khô gầy, toàn thân bốc mùi đang đứng ở trong phòng khác, ngây ngốc nhìn vào bức tranh treo trên tường.
Đây là bức tranh sơn dầu phác họa một người đàn ông.
Nhưng rất nhanh.
Cỗ thi thể khô gầy, bốc mùi kia lại có hành động.
Nó đang lảng vãng.
Du đãng ở trong phòng.
Không hề có mục đích.
Nhưng, cửa phòng 301 đang mở…
Con lệ quỷ kinh khủng nhất này có thể rời khỏi căn phòng 301, tiến vào tiểu khu Minh Nguyệt, đi đến thành phố Đại Xuyên bất cứ lúc nào.