Bác sĩ Trần là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi.
Trước đó ông ta rời khỏi căn cứ nghiên cứu khoa học kỹ thuật Bình An.
Không phải là ông ta chủ động rời đi, mà là do trung tâm bị đóng cửa, ông ta thành người thất nghiệp.
Bởi vì tham gia vào một vài lần nghiên cứu quan trọng về chuyện linh dị, nên ông ta biết được sự đáng sợ đang ẩn giấu bên trong vẻ yên bình của thế giới này. Vì thế ông ta quyết định bản thân cần chuẩn bị sớm một chút. Nếu còn tiếp tục nghiên cứu về chuyện linh dị, ông ta cảm thấy rằng bản thân kiểu gì cũng sẽ chết vì nghiên cứu về chuyện linh dị nào đó.
Cho nên, nếu trung tâm đã bị đóng cửa, bác sĩ Trần liền nhân cơ hội này, từ chối những lời mới khác. Đồng thời cũng từ chối việc đi xây dựng trung tâm nghiên cứu khác, mà mang theo mấy vị trợ lý đi đến thành phố Đại Xương.
Ông ta cũng không biết gì về người phụ trách, cũng không quen biết những người đội trưởng.
Nhưng may mắn là lần trước ông ta từng gặp mặt Dương Gian một lần, đồng thời cũng có nói chuyện qua với nhau.
Cho nên bác sĩ Trần quyết định đem tiền đồ và hi vọng đặt vào thành phố Đại Xương,
Ở trong phòng ngủ của ký túc xá nhân viên.
- Giáo sự, tôi thực sự cảm thấy chúng ta không nên đến chỗ này. Nếu chúng ta đi đến trung tâm nghiên cứu khác, bất kể là địa vị và đãi ngộ đều tốt hơn so với chỗ này. Quan trọng hợn nữa là Dương Gian không quá coi trọng việc nghiên cứu về chuyện linh dị, nên hẳn sẽ không quan quan tâm nhiều đối với chúng ta.
Bác sĩ Trần và hai vị trợ lý đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Một người trợ lý tỏ ra có chút tức giận.
Đối với bọn họ mà nói, bất kể là bằng cấp hay kinh nghiệm làm việc, thì đều là những nhân tài cấp cao của quốc gia.
Nhưng kết quả thì sao, bọn họ lại phải ngồi chờ đợi ở chỗ này.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện này là một loại nhục nhã.
Bác sĩ Trần cười nói:
- Tôi hiểu ý nghĩ này của cậu, bởi vì đó là suy nghĩ của đại đa số người. Nhưng tôi lại nghĩ khác. Ít nhất, hiện tại chúng ta không cần phải đối diện với mấy thứ quỷ quái kia suốt ngày. An toàn của bản thân đã được đảm bảo. Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra, tình hình trị an của thành phố Đại Xương tốt hơn nhiều so với những chỗ khác hay sao?
- Danh tiếng của người phụ trách Dương Gian cực kỳ nổi. Ngay cả tổng bộ cũng phải nhường cho hắn chút mặt mũi. Nếu không phải trong tờ đơn đăng ký, chúng ta có ghi là đến gia nhập vào công ty của Dương Gian thì cậu nghĩ rằng tổng bộ sẽ để cho chúng ta rời đi dễ dàng như vậy sao? Dù cho tổng bộ không cần đến chúng ta làm việc, thì bọn họ cũng sẽ cho mấy chức vị nhàn rỗi rồi bao nuôi chúng ta.
- Nhưng như vậy không có nghĩa là chúng ta không có cách. Tuy nhiên, khi cân nhắc đến tình thế sau này, tôi lựa chọn dựa vào Dương Gian. Hiện tại, muốn kiếm được một vị đội trưởng không hề dễ. Mặc dù ở thành phố khác cũng có, nhưng chúng ta không quen không biết thì sao yên tâm được?
- Còn nữa, mấy người cũng đừng có tự kiêu như vậy. Tôi biết thành tích nghiên cứu của mọi người đều rất cao. Nhưng thời đại đã thay đổi, cậu có tin không, chỉ cần đi một vòng trong cao ốc Thượng Thông, tôi có thể kiếm được một đống người có bằng cấp như mấy cậu? Đừng cảm thấy đó là điều viển vông. Bởi vì đây chính là công ty của nhân vật cấp đội trưởng, không biết bao nhiêu người đã chen vỡ đầu mới đi vào được đây.
Bác sĩ Trần tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn khi an ủi hai người trợ lý kiêm học sinh của ông ta.
Ông ta không phải là người cấp tiến.
Sau nhiều năm học tập nghiên cứu, cùng với tuổi tác hiện có, tình tình của ông ta còn trầm ổn hơn không biết bao nhiêu lần so với Vương Tiểu Minh.
- Cũng không biết Dương Gian khi nào mới trở về công ty. Có thể gặp mặt một lần cũng được, có lẽ tôi sẽ phát huy được một chút tác dụng.
Kế đó bác sĩ Trần tỏ ra vẻ xúc động.
Với loại người ở tầng thứ như vậy, hiện tại đúng là không dễ gặp chút nào.
Đừng nói là Dương Gian, ngay cả người thư ký ở bên cạnh ông ta, người khác muốn gặp còn phải đặt lịch hẹn trước, hơn nữa còn chưa chắc đã đặt được lịch hẹn.
- Roẹt! roẹt!
Nhưng đúng lúc này, ánh đèn bên trong phòng ngủ đột nhiên khẽ nhấp nháy.
Ngay sau đó ánh sáng xung quanh đột nhiên tối sầm lại và bị bao phủ bởi một ánh sáng mới màu đỏ tươi.
Đám người bác sĩ Trần lập tức tiến vào trong thế giới quỷ vực.
Có người trợ lý hoảng sợ hỏi.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng ngay sau đó, xung quanh đột ngột xuất hiện một giọng nói lạnh lùng.
- Tôi biết ông, ông là bác sĩ Trần, lần trước ông từng nghiên cứu với Vương Tiểu Minh đúng không? Tôi là Dương Gian đây.
Âm thanh còn chưa dứt, Dương Gian đã xuất hiện ở bên trong căn phòng.
Sự xuất hiện của hắn khiến cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy lần, đồng thời khiến cho không gian xung quanh bị bao phủ bởi một cỗ khí tức âm lãnh.
- Dương, Dương tiên sinh, ngài, ngài khỏe chứ ạ.
Phải kinh ngạc mất một lúc, bác sĩ Trần mới kịp phản ứng lại, vội vàng đưa tay đến.
Là nhân viên nghiên cứu, ông ta vẫn có chút kiến thức đối với quỷ vực.
Cho nên không quá kinh hoảng đối với sự xuất hiện đột ngột của Dương Gian.
Dương Gian không bắt tay, dường như không được lễ phép, cự tuyệt người từ ngàn dặm.
Nhưng điều này không phải hắn đang cố ý, mà vì hắn đang suy nghĩ.
Với tình trạng hiện tại của hắn, đụng vào người sống là một ý kiến không được hay.
Dương Gian trực tiếp hỏi.
- Những lời khách khí thì bỏ qua đi, tôi muốn hỏi ông một chuyện. Ông hiểu được bao nhiêu về ý thức của người sống?
Bác sĩ Trần nghe vậy thì có chút mừng rỡ, bởi vì ông ta biết đây là Dương Gian đang kiểm tra năng lực và giá trị của bản thân.
Việc ông ta có thể đứng vững ở trong thành phố Đại Xương được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào lần này.
Bác sĩ Trần trầm ngâm một chút, sắp xếp lại dòng suy luận, sau đó nói:
- Dương tiên sinh, phương hướng chủ yếu khi nghiên cứu về ý thức của người sống hẳn là đảm bảo cho ý thức của con người không bị lực lượng linh dị ăn mòn. Đề tài này từng được tiến hành nghiên cứu từ rất lâu, trước giờ cũng chưa từng gián đoạn. Tôi từng may mắn được nghiên cứu và thảo luận qua với giáo sư Vương Tiểu Minh, nên có được một vài kết luận.