Một chiếc quan tài bằng gỗ và một chiếc gương đang bị vải đen che đậy.
Liêu Phàm lập tức nói:
- Thử kia hẳn là một món đồ linh dị, còn cỗ quan tài thì không. Nhưng tôi lại có cảm giác bên trong quan tài này đang chứa đựng một thứ gì đó không hề tầm thường. Khả năng bên trong đang giam giữ một con lệ quỷ, hoặc là Dương Gian đang nằm ở trong đó.
- Nhìn thử là biết liền chứ gì.
Hứa Phong sải bước đi đến, trực tiếp mở nắp quan tài ra.
Ngay lập tức từ bên trong quan tài tỏa ra một mùi thi thối nồng nặc.
Mặc dù bên trong khá âm lãnh và tối tăm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ trong đó đang là một cỗ thi thể quái dị mọc đầy lông màu đen.
Cỗ thi thể này đã bị hư thối rất nghiêm trọng. Nhưng vẫn còn có một số chỗ không hề bị hư thối, vẫn được duy trì hoàn hảo.
Hứa Phong cau mày quan sát một lúc, rồi khẽ lùi ra sau mấy bước.
- Sao thế?
- Là một con lệ quỷ, nhưng không biết vì sao lại rơi vào trạng thái chết máy. Tạm thời nó sẽ không có phản ứng linh dị. Chúng ta có cần mang nó đi không?
- Nếu là đồ vật không thể xác định thì tốt nhất đừng đụng vào, tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chúng ta mang theo tấm gương này rồi qua tiểu khu Quan Giang nhìn thử xem sao. Vừa rồi tôi cũng đã hỏi rõ ràng, Dương Gian đang ở tại tiểu khu Quan Giang. Nếu hắn không có mặt ở trong công ty, như vậy hắn chắc chắn đang ở nhà. Không chừng khi qua đó chúng ta sẽ lấy được nhiều thứ hơn.
Liêu Phàm cũng không xốc tấm vải đen lên để quan sát, mà khiêng lấy tấm gương quỷ rồi quay người rời đi.
Hứa Phong khẽ gật đầu, sau đó lập tức di chuyển.
Trước khi rời đi, hắn ta khẽ quay đầu nhìn về chiếc quan tài bằng gỗ kia, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.
Bởi vì, không biết có phải là ảo giác không mà hắn ta thấy những chỗ hư thối của cỗ thi thể kia đang dần khép lại, chứ không còn tiếp tục hư thối như bình thường nữa.
Một khi toàn bộ chỗ bị hư thối lành lại hoàn toàn.
Thứ bên trong quan tài chắc chắn sẽ chạy ra.
Tuy nhiên chuyện này không hề liên quan gì với hắn ta cả.
Cùng lúc đó.
Ở bên trong tiểu khu Quan Giang.
Bên trong phòng an toàn số 2 đang tụ tập không ít người.
Lý Dương, Hoàng Tử Nhã, Hùng Văn Văn, Trương Lệ Cầm, Trần Thục Mỹ, vợ con của Trương Hàn, cha Trương Vĩ, Trương Hiển Quý và một số người khác.
- Vừa rồi, Đồng Thiến đã chuyển lời rất rõ ràng. Hiện tại có hai tên ngự quỷ nhân là Hứa Phong và Liêu Phàm đã đi đến thành phố Đại Xương. Trước đó, bọn chúng đã giết Phùng Toàn và Trương Hàn, hiện tại đang đi đến cao ốc Thượng Thông, hẳn bọn chúng đang muốn tìm đội trưởng.
Lý Dương nắm chặt điện thoại di động định vị vệ tinh ở trong tay, hắn ta ngồi trên ghế sô pha trong phòng an toàn, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Với lại, hiện tại Đồng Thiến đang bị thương, tạm thời không có năng lực hành động, không thể trở về. Cho nên cô ấy muốn chúng ta chuẩn bị kỹ để đề phòng mọi thứ.
Hoàng Tử Nhã khẽ cau mày, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng.
- Người lợi hại như Đồng Thiến mà cũng bị thương ư? Hơn nữa Phùng Toàn và Trương Hàn đều chết? Sao mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy chứ?
Lý Dương nói:
- Đối phương có chuẩn bị mà đến, đánh tan từng người, dùng nhiều thắng ít. Nên việc bọn họ thất bại cũng là bình thường. Hiện tại Đồng Thiến muốn tôi xử lý cục diện tiếp theo.
Lúc đầu, dựa theo sắp xếp của Dương Gian, nếu Dương Gian không được thì mọi việc sẽ do Đồng Thiến quản, điện thoại không được thì đến Phùng Toàn quản, Phùng Toàn không được thì Trương Hàn sẽ quản…Cuối cùng mới đến lượt Lý Dương. Nhưng hiện tại mấy người trước đều bị hạ đo ván hết rồi. Khiến hắn ta không thể không đứng lên gánh vác việc nhà.
Hoàng Tử Nhã nói.
- Vậy cậu đã có kế hoạch gì chưa?
Cô cũng không hề tỏ ra e ngại. Dù sao cô cũng từng là một trong những người sống sót qua khỏi chuyện linh dị Cảnh sát quỷ cấp S ở trong căn cứ huấn luyện. Lúc đó cô còn dám liều mạng đi hấp dẫn tập kích của lệ quỷ thì hiện tại có gì mà phải e ngại.
Lý Dương trầm mặc.
- Chưa có.
Hắn ta không có nhiều kinh nghiệm về phương diện này, nên không biết xử lý như thế nào.
Hùng Văn Văn ở bên cạnh nói với giọng điệu hiên ngang, lẫm liệt.
- Chúng ta cứ trốn ở trong chỗ này khẳng định không ổn. Nếu bị bọn chúng tìm ra được, chúng ta chắc chấn sẽ chết. Muốn không bị bọn chúng tiêu diệt, chúng ta cần đi ra ngoài, tìm một địa điểm thuận lời và liều mạng với bọn chúng.
Trần Thục Mỹ vội vàng che miệng của nó.
- Con đừng có ăn nói lung tung.
Hùng Văn Văn gỡ tay mẹ của nó ra và nói:
- Mẹ, những gì con nói đều là thật. Mấy người bọn con phải ra ngoài, thì mọi người mới có thể an toàn.