Sau đó, một bóng dáng quỷ dị chậm rãi đứng lên từ trong đống đất mộ.
Thân thể của người này được tạo thành từ đống đất mộ, chúng ướt sũng và kết dính lại với nhau tạo thành hình dạng của một người. Thi thoảng, ở trên thân thể người này xuất hiện một vài khe hở, khiến một ít xương người trắng hếu lộ ra ngoài. Nói theo cách đơn giản, thì nó giống như một cỗ thi thể đã bị phân hủy hết máu thịt ở bên trong. Nhưng đầu của thân thể kia vẫn còn được bảo trì hoàn hảo, chỉ lộ ra vẻ trắng bệch, không chút huyết sắc mà thôi.
Phùng Toàn khẽ há mồm nói chuyện.
- Mình vẫn còn sống…
Nhưng giọng nói của hắn ta cực kỳ quái gì, giống như tiếng gào thét từ địa ngục vậy, khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Hắn ta không nhớ rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì. Hắn ta chỉ biết bản thân bị đám người Liêu Phàm truy sát, sau đó bị một chiếc xe taxi đụng bay, tiếp đến là hôn mê bất tỉnh.
Khi đó hắn ta cứ tưởng là bản thân đã chết.
Không ngờ bản thân lại còn có cơ hội để mở mắt trở lại.
- Mình thành công khống chế con lệ quỷ thứ ba?
Sau khi làm quen một chút với thân thể, Phùng Toàn lập tức phát hiện ra, trong thân thể hắn ta có tồn tại loại lực lượng linh dị thứ ba.
Cũng chính loại lực lượng linh dị này đang duy trì lấy thân thể của hắn ta, không cho nó sụp đổ.
Nhờ vào nó, hắn ta mới có thể sống sót, không chết vì lệ quỷ khôi phục.
- Xem ra đã có người cứu mình… Là Dương Gian sao?
Phùng Toàn khẽ lẩm bẩm, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Ánh mắt khá mơ hồ.
Giống như nó bị thứ gì đó che phủ, không thể nào nhìn rõ được.
Có vẻ như nó đã bị một lớp sương mù bịt kín.
"Mức độ khôi phục của quỷ vụ đã rất cao. Ngay cả con mắt của mình của hóa thành sương mù. Nhưng may là thân thể vẫn còn hoàn hảo. Sự cân bằng này khá là vi diệu. Với lại, ở trong trạng thái như hiện tại mà mình vẫn còn có thể sống sót, có thể suy nghĩ, đúng là khó mà tưởng tượng nổi."
Phùng Toàn giơ tay quan sát.
Lúc này, tay của hắn ta đã hoàn toàn biến thành một đống đất mộ. Chỉ cần khẽ động một cái là lập tức có đất mộ rơi xuống.
Dưới sự chỉ đạo của Đồng Thiến.
Đống xe cộ đang mắc kẹt ở trên đường cao tốc cùng dần quay đầu trở về.
Số lượng người lưu lại tại chỗ này càng ngày càng ít.
Nhưng sau khi đi một vòng, Dương Gian vẫn không phát hiện ra con lệ quỷ thứ ba.
Đó là con lệ quỷ được tấm gương quỷ thả ra ngoài khi phục sinh Trương Hàn.
Dương Gian khẽ nhíu mày.
"Là do lệ quỷ chưa từng xuất hiện, hay là con quỷ kia có xuất hiện, nhưng sau đó nó đã rời đi. Hoặc là nó đã bị người xui xẻo nào đó mang đi khỏi chỗ này rồi?"
"Hoặc là, tấm gương quỷ phục sinh được Trương Hàn, nhưng do hắn ta không đi ra khỏi tấm gương quỷ, nên quỷ cũng không thể nào đi ra ngoài?"
Số lượng nhân tố không xác định trong chuyện này có quá nhiều, nên không thể nào đưa ra kết luận chính xác được.
Vì thế Dương Gian cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
Hắn ta lập tức trở lại chỗ vừa rồi.
Lúc này, Đồng Thiến và Phùng Toàn đã tụ tập lại. Bầu không khí giữa hai người có vẻ hơi ngột ngạt, vì không thấy ai nói gì.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào Phùng Toàn.
- Phùng Toàn, chúc mừng cậu đã sống lại lần nữa.
Phùng Toàn nói
- Vẫn phải cảm ơn cậu một tiếng. Đây chính là xương quỷ của tên Vương Tiểu Cường kia đúng không?
Dương Gian nói:
- Đây là con quỷ duy nhất mà tôi có, đồng thời lại tương đối thích hợp với cậu. Tôi cũng không biết liệu nó có tác dụng đối với cậu không. Nhưng hiện tại xem ra, nó đã phát huy tác dụng. Nếu cậu không thể phục sinh lại, tôi sẽ không còn cách nào khác ngoài việc giam giữ cậu.
- Được rồi, không nói cái này nữa. Trở về thành phố Đại Xương thôi, tôi có nhiệm vụ cần an bài cho mọi người.
Đồng Thiến hỏi:
- Nhiệm vụ gì vậy?
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Đi công tác, qua thành phố Đại Đông một chuyến.
…
Dương Gian điều khiển máy bay trực thăng chở Đồng Thiến và Phùng Toàn trở về thành phố Đại Xương.
Trên đường trở về, Đồng Thiến kinh ngạc hỏi hắn.
- Anh học lái trực thăng từ khi nào vậy?
Dương Gian nói:
- Ngay ngày hôm nay.
"..."
Trực thăng đáp xuống bãi đáp trên tòa cao ốc Thượng Thông. Nhưng trước đó, Dương Gian đã thông báo cho tất cả mọi người đến đây để tham gia cuộc họp.
Khoảng nửa giờ sau.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Thượng Thông.
Lúc này, bên trong phòng làm việc của Dương Gian đã ngồi đây người.
Thay vì nói là người, chi bằng bảo phần lớn bọn họ là ngự quỷ nhân.
Đồng Thiến, Phùng Toàn, Lý Dương, Hoàng Tử Nhã, Hùng Văn Văn, tính thêm hắn nữa là sáu vị ngự quỷ nhân. Trương Hàn chết rồi, không còn cách nào cứu được nữa. Đây cũng có thể coi là một việc khá tiếc nuối.