- Tổng giám đốc Dương, đồ uống của ngài đây.
Thân là thư ký, lúc này Trương Lệ Cầm khẽ cúi đầu, cẩn thận đưa đến cho Dương Gian một chén trà. Chờ Dương Gian nhận lấy xong, cô mới ngoan ngoãn lui sang một bên.
Dương Gian khẽ nhấp một ngụm trà, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, không chút biểu cảm như cũ. Hai con mắt đen nhánh khẽ động, lóe ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Hắn khẽ quan sát qua tất cả mọi người một lượt, không vui cũng không giận, chỉ chậm rãi nói.
- Nói thật, tôi cực kỳ thất vọng đối với biểu hiện lần này của mọi người. Chỉ là mấy tên ngự quỷ nhân mà thôi. Vậy mà bọn chúng lại có thể nhân lúc tôi không có mặt, đánh tan tiểu đội sáu người của chúng ta. Sáu người của chúng ta lại bị ba tên ngự quỷ nhân đánh bại, thiếu chút nữa chết sạch.
- Dù cho tên Cố Trình kia không đến, thì với ba kẻ là Hứa Phong, Liêu Phàm và Bùi Đông cũng đã đủ để khiến mọi người phải tổn thất nặng nề rồi.
Mọi người lập tức trầm mặc.
Chuyện ngày hôm nay đúng là cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút nữa bọn họ đã bị đoàn diệt.
- Chuyện này là do tôi gây ra. Khi bị người khác để mắt đến, tôi không nên dẫn mối nguy hiểm này đi đến thành phố Đại Xương.
Sắc mặt Phùng Toàn có vẻ chết lặng, nói với giọng điệu ngột ngạt và quái dị. Dương Gian nói:
- Chuyện này không trách cậu. Khi gặp phải nguy hiểm, việc cầu cứu đồng đội là việc cực kỳ bình thường. Với lại việc cậu đi điều tra nguyền rủa của đồng hồ quả lắc cũng là vì thăm dò chuyện linh dị, hiểu rõ kẻ địch, nên việc này không hề có gì sai. Nhưng Đồng Thiến, cô dẫn người đi cứu viện, chẳng những không cứu được người mà còn góp cả bản thân vào đó. Đây là một việc không nên.
Đồng Thiến đang thầm trách bản thân. Khi nghe Dương Gian nói như vậy, sắc mặt cô khẽ đổi, nhưng cuối cùng cô không hề nói gì.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Năng lực ứng phó tình thế của cô quá kém. Nếu ngự quỷ nhân cấp độ như Phùng Toàn phải phát ra lời cầu cứu thì đáng ra cô phải nghĩ ngay đến sự phức tạp của vấn đề rồi. Vậy mà cô lại mang theo Trương Hàn, hai người vội vàng chạy đến giúp đỡ. Về phương diện tốc độ giúp đỡ thì không có vấn đề gì, nhưng hành vi này của cô chẳng khác gì đi chịu chết cả.
- Nếu ngay cả Phùng Toàn mà đối phương cũng dám truy sát, thì cô nghĩ bọn chúng sẽ sợ hai người các cô sao?
- Bởi vì cô bị trọng thương, Trương Hàn chết, mà bọn chúng lại xử lý được Phùng Toàn rồi, cho nên đối phương mới dám xâm nhập vào thành phố Đại Xương như vậy.
- Hiện tại, tin tức tình báo về đội ngũ bảy người chúng ta đã không còn là bí mật gì đó nữa. Đối phương thấy bên phía chúng ta bị chết mất Trương Hàn và Phùng Toàn, con cô lại bị trọng thương, mà tôi chưa hề xuất hiện thì kẻ ngu ngốc cũng biết đây là một cơ hội. Bởi vì những người còn lại đã không thể tạo thành mối uy hiếp đối với bọn chúng nữa. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ lựa chọn liều mạng vào thời điểm đó.
- Cho nên đối phương đã đến.
- Vốn dĩ theo như ý định của bọn chúng. Sau khi xử lý xong Phùng Toàn, bọn chúng sẽ lập tức rút lui, căn bản không hề có ý định tiến vào thành phố Đại Xương. Nhưng chính sự sai lầm của cô đã cho bọn chúng cơ hội này.
Đồng Thiến cũng không chối cãi, mà nhận hết trách nhiệm lên người.
- Tất cả mọi việc đều là do lỗi của tôi.
Với lại việc này cũng không tính là ủy khuất cho cô.
Bởi vì trước khi đi vào phòng an toàn số 1, Dương Gian đã thông báo cho Đồng Thiến, đồng thời cố ý căn dặn cô chiếu cố tốt thành phố Đại Xương.
Nói cách khác, trong quãng thời gian Dương Gian không có mặt, Đồng Thiến chính là người phụ trách của tòa thành thị này.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào cô và nói:
- Chuyện như vậy sẽ không có lần sau. Với lại, lần hành động tiếp theo, tôi hi vọng, cô có thể lấy công chuộc tội. Ngoài ra, cô cần phải bỏ qua chút lương thiện vô dụng trong người đi. Sự lương thiện thực sự không phải là cứu mấy người, mười mấy người, mà là cứu cả một tòa thành thị, thậm chí là một quốc gia.
- Tôi hiểu rồi.
Đồng Thiến trả lời, ánh mắt khẽ lấp lóe, dường như cô đã nhận được không ít bài học từ chuyện lần này.
Dương Gian nhìn về phía Lý Dương.
- Chuyện của tiểu khu Quan Giang xử lý thế nào rồi?
- Đội trưởng, mọi thứ đã được xử lý xong xuôi. Toàn bộ vật phẩm linh dị và lệ quỷ vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị mất mát. Tuy nhiên cửa của phòng an toàn số 1 đã bị phá hư, cần tốn một hai ngày gì đó để sửa chữa. Tấm gương quỷ tạm thời được cất ở trong phòng an toàn số 1. Còn xe taxi quỷ thì chỉ bị niêm phong, không động đến, vì chưa hiểu rõ quy luật.
Lý Dương nhanh chóng trình bày tình hình.
- Còn thi thể của Hứa Phong và Liêu Phàm đã được hỏa táng xong xuôi. Thi thể của Cố Trình đã bị nhốt vào trong quan tài kim loại và hàn kín kẽ. Sẽ không còn nguy hiểm do lệ quỷ khôi phục nữa. Tuy nhiên, vì đảm bảo an toàn, tôi đã cho người vận chuyển nó ra khỏi tiểu khu Quan Giang, chuẩn bị đưa đến chỗ cất giữ quỷ gõ cửa. Chỉ là Chương Hoa đã chết rồi, nên việc vận chuyển có chút phiền phức…