Thậm chí, thi thoảng trong này sẽ phát sinh chuyện linh dị khủng bố.
Không ít người đã bị mất tích ở trong tòa cổ trạch này, cho đến giờ chưa từng xuất hiện trở lại.
Nếu không phải tất cả bọn chúng đều dính phải nguyền rủa của đồng hồ quả lắc, có lẽ bọn chúng không dám ở lại chỗ này. Hoặc, dù bọn chúng có lưu lại đây đi nữa, cũng không dám đi vào quá sâu.
Mặc dù xác suất xảy ra chuyện không lớn, nhưng không một ai muốn mạo hiểm như vậy.
"Trước kia từng có người đến tòa cổ trạch này và thăm dò gần ba tháng để tìm kiếm vị trí của đồng hồ quả lắc. Trong ba tháng đó, tên này đã ghi chép lại toàn bộ diễn biến bên trong tòa nhà. Mặc dù phải đánh đổi một số thứ, nhưng hắn ta gần như đã nắm được phần lớn quy luật của tòa nhà cổ."
Liễu Bạch Mục lôi ra một cuốn sổ, thứ này là một cuốn bút ký, bên trong chứa đầy hình vẽ và chú thích về tòa cổ trạch.
Thứ này cũng không phải do một mình Liễu Bạch Mục hoàn thành, mà là nhờ vào một đám người cùng tìm hiểu.
Số lượng người có ý định tìm ra chiếc đồng hồ quả lắc cũng không phải chỉ có một mình Liễu Bạch Mục. Hắn ta cũng từng tổ chức người, tiến hành thăm dò tòa cổ trạch. Mặc dù gặp phải một số nguy hiểm, nhưng đổi lại hắn ta đã biết thêm một số chuyện.
"Cứ cách mười hai ngày, bên trong tòa cổ trạch sẽ xuất hiện một cánh cửa bí ẩn. Phía sau cánh cửa kia là gì thì tạm thời mình vẫn chưa thể thăm dò được. Với lại chỗ kia cách khu vực phát ra tiếng chuông của đồng hồ quả lắc tương đối gần. Hôm nay là thời điểm xuất hiện của cánh cửa kia, đối với mình mà nói, cái này có lẽ là một cơ hội."
Liễu Bạch Mục di chuyển ở trong tòa cổ trạch u ám, yên tĩnh. Vẻ mặt âm trầm, biến hóa bất định, trong lòng đang thầm cân nhắc giữa lợi và hại trong chuyện lần này.
Dựa theo ý định lúc trước, hắn ta cũng không có vội vàng thăm dò tòa cổ trạch như vậy.
Nhưng hiện tại đã không còn cách nào khác.
Hôm nay Dương Gian đã giết đến tận cửa, đồng thời còn chắn lối ra vào, cho nên hắn ta không thể chạy trốn được.
Trừ phi hắn ta xử lý Dương Gian, nếu không ngày hôm nay, người chết chính là hắn ta.
Vì thế, trong lòng Liễu Bạch Mục cũng hiểu, cơ hội duy nhất để cho hắn ta xoay chuyển tình thế vào lúc này chính là lấy được chiếc đồng hồ quả lắc.
Việc đi tìm kiếm người hội trưởng bị mất tích kia chỉ là cái cớ mà hắn ta dùng để trấn an người khác thôi. Còn thực tế, trong lòng hắn ta có tính toán riêng.
Người hội trưởng kia đã mất tích lâu như vậy rồi, khả năng cao là đã chết. Dù có tìm ra được có lẽ đã là một cỗ thi thể, không, phải là một con lệ quỷ đã khôi phục.
Ngồi trên xe lăn, ngự quỷ nhân tên Trương Khánh hạ giọng hỏi:
- Liễu Bạch Mục, mấy người chúng ta mà chia ra, chẳng mấy chốc nữa sẽ bị Dương Gian tiêu diệt từng người từng người một. Có lẽ khi chúng ta tập hợp lại, Dương Gian sẽ còn có chút ngần ngại, e dè. Cái này không giống như quyết định của cậu.
Hắn ta cùng Vạn Đồng đi theo Liễu Bạch Mục, ba người tạm thời tạo thành một tiểu đội.
Ánh mắt Liễu Bạch Mục tỏ ra hơi âm trầm:
- Không còn cách nào khác, nếu chúng ta tập hợp lại một chút có lẽ sẽ bị đả kích một lượt. Mặc dù sau khi phân tách ra sẽ có nguy cơ bị Dương Gian tiêu diệt từng bộ phận. Nhưng sau khi chia ra, tỷ lệ sống sót sẽ tăng cao hơn một chút. Tình hình bên trong cổ trạch biến hóa quỷ dị, tên Dương Gian kia vừa mới tới chắc sẽ không thể biết rõ mọi thứ bên trong này đâu.
- Cho nên chúng ta cần phải nắm chặt thời gian đi thăm dò khu vực cuối cùng. Có lẽ ở đó chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng đây là cơ hội để cho chúng ta lật ngược thế cờ.
Trương Khánh khẽ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, đám người bọn chúng giống như một bầy chuột vậy, bị con mèo là Dương Gian đuổi phải chạy trốn khắp nơi.
Vạn Đồng ở bên cạnh khẽ trầm mặc một chút rồi nói.
- Việc thăm dò khu vực không biết sẽ có nguy hiểm, nói không chừng ba người chúng ta sẽ bị mất tích ở trong cổ trạch.
Liễu Bạch Mục trầm giọng nói:
- Lựa chọn như thế nào đều có nguy hiểm. Vậy chi bằng chọn cái mà chúng ta có thể khống chế nguy hiểm ở trong tay chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao.
Trong lúc nói chuyện, ba người lặng lẽ tách ra khỏi đám người, sau đó trở về tầng ba của tòa cổ trạch.
Có lẽ do không tu sửa từ lâu, nên hành lang bằng gỗ trên tầng ba khẽ phát ra từng tiếng kẽo kẹt mỗi khi có người di chuyển, giống như nó có thể bị thủng bất cứ lúc nào vậy. Thậm chí có nhiều chỗ ván gỗ đã bị tổn hại, thiếu thốn. Khoa trương nhất chính là sàn gỗ bị thủng mất một lỗ tương đối lớn.
Cái lỗ này tối đen như mực, không thể nào nhìn thấy bên trong này có gì. Có người từng thử ném đồ vào trong đó, kết quả, đồ không hề rơi xuống tầng hai, mà là trực tiếp biến mất.