Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1847 - Chương 1848: Thông Tới Địa Ngục

Chương 1848: Thông Tới Địa Ngục

Không thèm quan tâm đến lỗ hổng màu đen kia, ba người tiếp tục bước về phía trước.

Động tác của ba người rất nhanh, bởi vì Dương Gian ở trong đại sảnh vẫn còn đang hành động. Bất cứ lúc nào đội ngũ của Dương Gian cũng có thể sẽ giết đến chỗ này, nên bọn chúng không được phép do dự.

"Đến."

Ba người cứ thế đi dọc theo hành lang về phía trước. Ở cuối hành lang, một cánh cửa gỗ cũ kỹ xuất hiện.

Bình thường chỗ này chỉ là một bức tường, không hề có cửa, nhưng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện một cánh cửa gỗ.

Ở bên cạnh cửa gỗ có đánh một ký hiệu bằng sơn đỏ. Đây là đám người bọn chúng đã đánh dấu, nhằm phân biệt cánh cửa này với cánh cửa khác.

Liễu Bạch Mục thuần thục mở cánh cửa gỗ ra. Hắn ta cũng không phải mới đến đây lần đầu, mà trước kia đã đến rất nhiều, chỉ là những lần đó hắn ta không có dũng khí để đặt chân vào bên trong.

Lần này, hắn ta lại tiếp tục mở cánh cửa gỗ cũ kỹ ra.

Chốt sắt ghỉ sét khẽ rung động, khiến cho người ta có cảm tưởng nó có thể rớt ra bất cứ lúc nào vậy. Nhưng ở phía sau cánh cửa này lại là một cầu thang âm lãnh. Bậc thang này cực kỳ quỷ dị, bởi vì nó kéo dài lên trên, chứ không phải thông xuống phía dưới.

Phải biết chỗ này đã là tầng ba, lên cao nữa chính là nóc nhà, bên trên đã không còn tầng nào hết.

Nhưng nhưng cầu thang bên trên tầng ba này lại thông hướng đi lên trên.

Đó chắc chắn là một địa phương quỷ dị, không ai biết.

Nó không nằm trong phạm vi của tòa cổ trạch này.

Còn chưa bước vào trong, từ cầu thang đã truyền ra một mùi thi thối, cực kỳ buồn nôn. Giống như trong cầu thang có cỗ thi thể nào đó bị hư thối. Đồng thời, nhiệt độ bên trong cực kỳ thấp, thi thoảng còn nghe được một số âm thanh kỳ quái.

Giống như trong này có người nào đó đang hoạt động.

- Đi vào thôi.

Liễu Bạch Mục lập tức nói, sau đó hắn ta cũng không do dự nữa mà trực tiếp bước vào trong.

Ngồi ở trên xe lăn, lúc này Trương Khánh tỏ ra hơi do dự, sau đó hắn ta chậm rãi bước xuống xe lăn rồi chập chững bước lên cầu thang.

Vạn Đồng không còn cách nào khác đành đi theo phía sau.

Thế nhưng khi đám người đi vào cầu thang không được bao lâu.

Đột nhiên.

Liễu Bạch Mục đang đi phía trước đột nhiên dừng lại. Sau đó, con mắt hắn ta trợn tròn, lông tơ dựng đứng. Bởi vì hắn ta đột nhiên cảm giác được một cỗ hung hiểm trước nay chưa từng có.

Thế nhưng, không đợi cho hắn ta quan sát xung quanh xem nguy hiểm kia là gì.

Thì ngay lập tức.

Một vết cắt quỷ dị xuất hiện ở trên cổ của hắn ta.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Liễu Bạch Mục tỏ ra kinh dị, vô ý thức đưa tay che cổ.

Nhưng tất cả đã vô dụng.

Kế đó, đầu hắn ta rời khỏi cổ, rớt xuống cầu thang, phát ra từng tiếng trầm trầm, rồi lăn xuống phía dưới.

Cỗ thi thể bị cụt đầu lập tức phun máu tươi tung tóe.

- Liễu Bạch Mục.

Ở đằng sau, Trương Khánh bị hù dọa, vô ý đưa tay tiếp lấy chiếc đầu lâu đang lăn lông lốc trên cầu thang.

- Trên cầu thang này có quỷ sao? Chúng ta bị quỷ tập kích?

Vạn Đồng khẩn trương nhìn chằm chằm xung quanh.

Chiếc đầu này của Liễu Bạch Mục dường như còn có thể giữ lại được ý thức. Sau giây phút kinh ngạc trong thoáng chốc, hắn ta lập tức ý thức được điều gì đó:

- Không, không phải là lệ quỷ tập kích, là Dương Gian, Dương Gian đang tập kích tôi.

Trương Kháng vội vàng hỏi:

- Làm sao cậu dám chắc chắn như vậy?

- Phương Thế Minh của hội anh cũng bị giết như vậy. Người trong giới linh dị đều biết Dương Gian có thể giết chết người khác mà không cần phải gặp mặt trực tiếp. Đó là nhờ vào một món đồ linh dị, hẳn là thanh sài đao kia. Trước đó, tôi có nhìn kỹ rồi, cây vũ khí trong tay của hắn tương đối cổ quái.

Liễu Bạch Mục khẽ cắn răng, càng lúc sắc mặt hắn ta càng trở nên tái nhợt, vì đang bị mất máu.

Nhưng hắn ta vẫn còn sống.

Dường như có một loại lực lượng linh dị nào đó đang duy trì tính mạng cho hắn ta.

- Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?

Sắc mặt Trương Khánh thay đổi liên tục, trong lòng cũng có chút hoảng hốt.

Dương Gian lại có thể giết chết người mà không cần phải nhìn thấy người khác. Vậy bọn chúng có trốn đến đâu đi nữa cũng vô dụng.

Sắc mặt tái nhợt của Liễu Bạch Mục khẽ động. Hắn ta liếc mắt nhìn về phía cỗ thi thể không đầu đang đứng ở trên bậc thang kia.

Cỗ thi thể kia không hề cử động, nhưng cũng không ngã xuống. Dường như có một loại lực lượng linh dị nào đó đang duy trì lấy cỗ thi thể kia.

- Vội gì chứ, cứ tiếp tục đi về phía trước. Lúc này chúng ta không thể quay đầu lại, nếu không hai người đều sẽ chết. Loại thủ đoạn này của Dương Gian không thể nào không phải trả giá. Khi sử dụng bất cứ món đồ linh dị nào cũng đều phải gánh chịu mạo hiểm cực lớn. Hắn dùng thứ này để tập kích tôi, điều này chứng tỏ hắn nhận ra được sự uy hiếp từ tôi. Dù sao lần trước tôi cũng từng giết chết Lý Dương.

Liễu Bạch Mục vẫn còn rất tỉnh táo, không hề bấn loạn, nói chuyện rất logic.

- Dương Gian sợ tôi sử dụng lại chiêu cũ sẽ giết chết thêm một người đồng đội khác của hắn, vì thế đã tiên hạ thủ vi cường. Tôi dám khẳng định, sau lần tập kích này, mấy người chắc chắn sẽ an toàn.

- Dương Gian không thể nào lãng phí cách thức tập kích này cho mấy người các cậu được. Bởi vì theo như hắn thấy, mấy người chỉ là những kẻ yếu ớt, có thể tiện tay giết, không đáng để hắn phải gánh chịu phản phệ từ vật phẩm linh dị.

- Đi thôi, không nên lưu lại đây nữa. Đứng cạnh thi thể của tôi sẽ cực kỳ nguy hiểm, chờ tý nữa lệ quỷ trong người tôi khôi phục lại, mấy người chắc chắn sẽ phải chết. Đồng thời, với bộ dạng hiện tại, tôi không còn sống được lâu nữa, trừ phi tìm ra được đồng hồ quả lắc thì tôi mới có thể khởi động lại và phục sinh.

Hắn ta liên tục thúc giục hai người kia, bởi vì vừa rồi hắn ta đã thấy cỗ thi thể của bản thân khẽ cử động.

Đây là một tín hiệu không tốt chút nào.

Hai người Trương Khánh và Vạn Đồng liếc mắt nhìn nhau. Sau đó cả hai cắn chặt răng, tiếp tục bước lên cầu thang, đi về phía trước.

Bọn chúng nhanh chóng vượt qua cỗ thi thể không đầu của Liễu Bạch Mục ở phía trước, sau đó đi thẳng, không dám ở lại đây lâu.

Một khi lệ quỷ trong người Liễu Bạch Mục khôi phục, cầu thang này sẽ là thông đạo đi đến địa ngục, ai đến đây người đó sẽ phải chết.

Bình Luận (0)
Comment