Sau khi cánh cửa biến mất, ở phía đằng sau cũng chỉ còn lại một đoạn hành lan cùng vách tường bằng gạch xanh.
Vách tường đen sì, âm u, ẩm ướt, khác biết so với những vách tường khác ở xung quanh.
Dương Gian nói.
- Lại là một loại hiện tượng linh dị không thể giải thích.
- Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy chúng ta tiếp tục hành động.
Cùng lúc đó.
Ở tầng ba, trên chiếc cầu thang không tồn tại trong tòa cổ trạch.
Hai người Trương Khánh, Vạn Đồng ôm lấy đầu của Liễu Bạch Mục, cần thận từng li từng tí tiến về phía trước.
Cầu thang này tương đối dốc, ở giữa cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ cho phép một người thông qua. Mà khi ngẩng đầu nhìn lên phía trên, cầu thang này giống như được kéo dài đến vô hạn vậy. Vĩnh viễn không thể nào đi đến cuối cầu thang.
- Có gì đó không đúng, cái cầu thang này giống như dài đến vô hạn.
Cho dù có là người phản ứng hơi trì độn đi nữa, thì sau khi đi được một lúc, Trương Khánh cũng lập tức phát hiện ra sự không thích hợp của nó.
- Lực lượng linh dị đã ảnh hưởng đến chỗ này. Chỉ dựa vào phương pháp di chuyển bình thường là không thể nào đi hết cầu thang này được.
Vạn Đồng cũng rơi vào trầm mặc, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Là ngự quỷ nhân.
Nên bọn chúng sẽ không cảm thấy quá kinh ngạc đối với tình huống này. Mà ngược lại, nếu mọi việc diễn ra cực kỳ thuận lợi thì mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Chiếc đầu của Liễu Bạch Mục đã hoàn toàn tái nhợt, không chút huyết sắc. Dù vậy, hắn ta vẫn còn chưa chết. Sau khi bị Dương Gian dùng thanh sài đao chém đứt đầu, hắn ta vẫn có thể sống thêm được một đoạn thời gian. Tuy nhiên trạng thái hiện tại của hắn ta có vẻ như không được tốt. Sắc mặt thường xuyên thay đổi, giống như không bị khống chế vậy. Càng nhìn càng khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi.
Hắn ta cố gắng nghĩ lại, hồi tưởng đến những tin tức mà bản thân từng tiếp xúc trước kia.
Nguyền rủa của đồng hồ quả lắc đã tồn tại từ rất lâu, Liễu Bạch Mục cũng không phải là nhóm người đầu tiên có ý định đi tìm nó, cho nên hắn ta từng nhận được một số tin tức nhắc nhở từ tiền nhân.
- Làm sao giờ? Có cần quay đầu trở về không?
Tốc độ di chuyển của Trương Khánh trở nên cứng ngắc, thân thể khẽ lay động, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào vậy, nhưng trong lòng hắn ta bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.
Cứ tiếp tục bị vây ở chỗ này thì sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ chết.
Đúng lúc này, Liễu Bạch Mục đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức nói:
- Mấy người đừng quay đầu, cứ nhắm chặt hai mắt, sau đó thử đi lùi lại ra phía sau xem sao.
Trương Khánh sững sờ.
- Để làm gì?
Liễu Bạch Mục nói:
- Đừng hỏi tôi vì cái gì, bởi vì bản thân tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết đây là tin tức do tiền nhân lưu lại, còn cụ thể là ai để lại thì tôi không biết được. Tôi chỉ biết có người từng dùng cách thức này để đi đến một đoạn cầu thang quỷ dị. Tôi nghĩ đoạn cầu thang quỷ dị kia hẳn là cái cầu thang này. Cho nên hai người cứ làm theo phương pháp mà tôi nói đi.
Trương Khánh gật gật đầu.
- Được rồi, vậy cứ thử phương pháp mà cậu nói xem sao.
Hắn ta và Vạn Đồng ở đằng sau lập tức nhắm mắt lại.
Sau đó, hai người không quay người ra sau mà bắt đầu đi lùi lại, dọc theo cầu thang xuống phía dưới.
Mỗi khi bước một bậc, trong lòng bọn chúng lại đếm một số.
Một bậc, hai bậc… Đến khi đếm đến bậc thứ mười, thân thể của Vạn Đồng lập tức dừng lại, sắc mặt cứng đờ.
Bởi vì hắn ta đột nhiên đụng trúng vách tường, vừa cứng rắng vừa lạnh lẽo.
Vách tường này giống như đột nhiên xuất hiện vậy. Trước đó bọn chúng đi cả mấy trăm bậc thang nhưng không hề phát hiện, vậy mà chỉ lùi lại có mười bậc đã đụng trúng nó.
Lại là một loại hiện tượng không thể nào hiểu được.
Chỉ trong chốc lát, Trương Khánh cũng đụng phải người của Vạn Đồng. Còn không đợi cho hắn ta hỏi thăm, Vạn Đồng đã lên tiếng nói:
- Đằng sau tôi có một bức tường, tôi không thể nào tiếp tục lùi lại được nữa.
Trương Khánh lập tức mở mắt và quay người lại.
- Có lẽ đó là đường ra rồi, mở mắt đi.
Hai người lập tức nhìn thấy một cánh cửa sắt loang lổ vết ghỉ, nằm chình ình ở trước mặt.
Ở trên cửa sắt có treo một ngọn đèn vàng ảm đạm, trông bộ dạng của nó giống như có thể dập tắt bất cứ lúc nào vậy. Ánh sáng phát ra từ ngọn đèn chỉ đủ để bao phủ cửa sắt, không cách nào khuếc tán ra xung quanh.
- Tôi chưa bao giờ nhìn thấy qua cánh cửa sắt này. Ở trong cổ trạch, toàn bộ cửa đều được làm bằng gỗ hết mà…
Vạn Đồng khẽ sờ sờ, lập tức tìm thấy chốt cửa. Hắn ta lắc lắc mấy cái, sau đó sắc mặt hắn ta đột nhiên biến đổi.
- Cánh cửa này không bị khóa kín, có thể mở ra được. Với lại trước kia nó từng bị người khác mở ra, khe cửa khép lại không kín.