Liễu Bạch Mục thúc giục:
- Vảo thử xem, không nên chần chờ làm gì, hiện tại đã không còn đường để về nữa. Dù không tìm thấy hội trưởng, chúng ta hoàn toàn có thể ẩn núp ở bên trong, tránh né Dương Gian truy sát.
- Cậu nói không sai, trốn vào trong đó Dương Gian sẽ không thể tìm được chúng ta. Dù hắn có tìm ra được cầu thang, nhưng không biết được quy luật, hắn cũng sẽ bị nhốt trong đó mà không thể tìm thấy chúng ta. Như vậy chúng ta sẽ cực kỳ an toàn khi ở bên trong.
Trương Khánh thầm thở phào một hơi, nhưng sau đó lại bắt đầu có chút khẩn trương.
Nói không chừng bên trong này sẽ ẩn chứa nguy hiểm, không thể nào qua loa như vậy được.
Nhưng bởi vì hiện tại cả bọn không còn đường lui nữa, nên cả hai cũng không có quá nhiều do dự. Cả hai đẩy cánh cửa sắt nặng nề này ra, sau đó đi vào bên trong khu vực không biết.
Đây là một khu vực mà chưa có ai đi vào thăm dò.
…
Hai người dính phải nguyền rủa của đồng hồ quả lắc là Trương Khánh, Vạn Đồng đang ôm lấy chiếc đầu trắng bệch của Liễu Bạch Mục đi qua cầu thang quỷ dị kia và mở ra cánh cửa kia, tiến vào trong căn phòng không biết.
Thay vì nói đây là một căn phòng, chi bằng nói chỗ này là một nơi cực kỳ kỳ lạ.
Một lối nhỏ vắng vẻ và tối tăm.
Hai bên đường đi là hàng rào sắt loang lổ vết rỉ. Những hàng rào sắt này ngăn cách với nhao, tạo thành từng căn phòng nhỏ riêng biệt.
Nhìn qua… Nó giống như một căn phòng giam.
- Tại sao trong tòa cổ trạch này lại có thể có một căn phòng giam?
Trong ánh mắt của Trương Khánh lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Trước kia chưa bao giờ tôi nghe nói qua bất cứ lời đồn đại nào về việc trong cổ trạch có phòng giam. Đây chắc chắn là một chỗ bí ẩn, trước giờ chưa ai phát hiện ra. Với lại, dựa theo diện tích ở chỗ này, dường như nó còn lớn hơn cả tòa cổ trạch.
Vị ngự quỷ nhân tên là Vạn Đồng kia khẽ quan sát xung quanh, đồng thời tỏ ra cực kỳ nghi hoặc.
Đương nhiên người có nghi hoặc như vậy cũng không phải chỉ có một mình hắn ta.
Lúc này, bộ dạng của Liễu Bạch Mục cực kỳ kém cỏi. Hắn ta chỉ còn lại mỗi cái đầu, thường xuyên phải nhắm mắt, giống như hắn ta sẽ phải ngủ luôn bất cứ lúc nào vậy. Nhưng sau khi nghe được động tĩnh, hắn ta lập tức mở to hai mắt và quan sát xung quanh.
Sắc mặt tái nhợt của Liễu Bạch Mục khẽ động.
- Đây chính là mật thất trong mật thất, cực kỳ bí ẩn. Người kiến tạo ra chỗ này không hi vọng người khác phát hiện ra. Cho nên chỗ này hẳn không dùng để giam giữ người, mà là… Lệ quỷ.
- Đây là một nhà giam chuyên môn giam giữ lệ quỷ.
- Căn phòng chuyên giam giữ lệ quỷ? Sao có thể được chứ, thứ này không làm từ vàng, cũng không có đồ vật linh dị để áp chế. Loại phòng giam như vậy sao có thể giam giữ quỷ được?
Trương Khánh cảm thấy suy đoán này của Liễu Bạch Mục khá vô lý.
Vạn Đồng nói:
- Theo tôi thấy, căn phòng này từng được dùng để giam giữ người sống. Nói không chừng trước đây chỗ này là một chỗ thí nghiệm gì đó không muốn cho người ngoài biết.
Liễu Bạch Mục lập tức nói:
- Mấy người nhìn mà xem, khoảng cách giữa cách khung hàng rào rất lớn. Nếu bên trong là người sống thì chắc chắn người đó có thể nghiêng người và chui qua một cách dễ dàng. Với lại, toàn bộ phòng đều không hề có cửa.
Nhận được nhắc nhở, hai người lập tức quan sát, liền phát hiện ra những manh mối cực kỳ nhỏ này.
Những căn phòng được bao phủ bởi hàng rào sắt rỉ sét này không hề có cửa. Đồng thời khoảng cách giữa các khung sắt cực kỳ lớn. Một người trưởng thành bình thường hoàn toàn có thể nghiêng người và chui qua một cách dễ dàng.
Như vậy, khả năng căn phòng này dùng để giam giữ người sống đã bị bác bỏ.
Như vậy từng cái lồng giam này có khả năng rất cao là được dùng để giam giữ lệ quỷ.
- Nhưng tôi không thể nào nghĩ ra được, căn phòng giam qua loa như thế này thì sao có thể giam giữ lệ quỷ?
Trương Khánh nhíu mày, hắn ta cầm lấy khung sắt, sau đó khẽ lắc lắc mấy cái.
Toàn bộ hàng rào sắt đều bị lay động theo. Điều này chứng tỏ hàng rào sắt cũng không chắc chắn cho lắm.
- Có lẽ trước kia căn phòng giam này được một cỗ lực lượng linh dị nào đó duy trì. Hiện tại lực lượng linh dị biến mất, những thứ này đã trở nên bình thường.
Liễu Bạch Mục nói;
- Không nên lãng phí thêm thời gian ở chỗ này, tranh thủ thời gian tìm kiếm đi. Thử xem có tìm ra được chiếc đồng hồ quả lắc kia không. Hầu như chúng ta đã tìm tòi hết toàn bộ tòa cổ trạch, số lượng chỗ không bị tìm kiếm là không nhiều. Nói không chừng đồng hồ quả lắc thực sự nằm ở trong này cũng nên.
- Theo suy đoán của tôi, đồng hồ quả lắc chính là thứ đang khống chế, khiến cho tòa cổ trạch có thể khởi động lại. Nếu chúng ta tìm ra nó, chẵng những tôi có thể phục sinh, mà hai người cũng không cần lo bị Dương Gian ở bên ngoài giết chết.