Hai người Trương Khánh và Vạn Đồng lập tức gật đầu.
Bất kể bọn chúng có muốn hay không, hiện tại cả hai không còn đường lùi nữa, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Hai người lập tức đi dọc theo lối nhỏ giữa hai dãy phòng giam ở hai bên và tiếp tục thăm dò.
ỞI trên đỉnh đầu là ánh đèn mờ mịt, trong không khí thoang thoảng mùi thi thối, lúc có lúc không. Loại mùi vị này cộng thêm cả khí tức ẩm ướt, âm lãnh ở trong đây đập thẳng vào mặt, khiến cho người ta khó mà thích ứng nổi.
Tiến dần lên phía trước, ngoại trừ hành lang được ánh đèn hai bên bao phủ ra, toàn bộ phòng giam đều được ẩn tàng trong bóng đêm.
Xung quanh yên tĩnh, im ắng, có chút kìm nén.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, thần kinh của cả ba người đều phải tập trung cao độ.
Bởi vì ở những chỗ như thế này, dù có xảy ra chuyện linh dị cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.
Bất chợt, Vạn Đồng khẽ nheo mắt, chỉ tay vào một căn phòng giam bên cạnh, hạ giọng nói:
- Từ từ, mọi người nhìn xem, đó là gì vậy?
Trương Khánh ôm lấy đầu của Liễu Bạch Mục và quay người nhìn qua đó, sắc mặt hắn ta lập tức biến đổi.
Ở bên trong phòng giam, tại khu vực được ánh sáng chiếu vào, xuất hiện một đôi chân của người chết khô gầy, băng lãnh, mọc đầy thi ban. Mặc dù đôi chân này giống như được vứt bỏ ở đây nhiều năm, nhưng không hề có bất cứ dấu hiệu hư thối nào. Mà một đầu khác của đôi chân này lại đang ẩn núp ở trong bóng tối.
Ở khu vực đó hoàn toàn tối tăm, ánh sáng của mấy ngọn đèn không thể nào chiếu vào được. Cho nên không ai trong ba người nhìn rõ được cỗ thi thể đang nằm trong bóng tối kia.
- Không có động tĩnh… Nhưng có thể khẳng định được, đây tuyệt đối không phải là một cỗ thi thể bình thường.
Ánh mắt Trương Khánh hơi lấp lóe.
- Khả năng đây là một con lệ quỷ đang rơi vào trạng thái ngủ say.
Vạn Đồng cũng gật đầu theo, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
- Tôi cũng cho rằng như vậy. Nếu đó là thi thể bình thường thì chắc chắn phải bị hư thối từ lâu. Chỉ có những cỗ thi thể bị lực lượng linh dị ăn mòn qua thì mới có thể duy trì trong thời gian lâu mà không bị hư thối. Hoặc bản thân cỗ thi thể này chính là một con lệ quỷ.
- Nếu nó đã không có động tĩnh trong một quãng thời gian dài như vậy, nên lúc này không có cớ gì để nó hành động cả. Chúng ta tiếp tục đi thôi.
Hai người thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Càng tiến về phía trước, đám người càng tỏ ra kinh dị.
Bọn họ chứng kiến được rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái ở trong các căn phòng giam.
Có căn phòng giam lại giam giữ một chiếc ghế gỗ sơn màu đỏ đậm. Nhìn qua thì thất nó giống như một món đồ linh dị. Nhưng có lẽ đây là một loại môi giới nào đó của lệ quỷ, việc đặt nó ở trong phòng giam là vì ngăn ngừa, không cho người khác tiếp xúc đến.
Có căn phòng thì ánh đèn bên ngoài không thể chiếu vào, ở phía sau hàng rào sắt là không gian tối đen, cực kỳ quỷ dị.
Còn có một căn phòng giam mà ở bên trong nó hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ thứ gì. Nhưng hàng rào sắt ghỉ sét lại vặn vẹo, biến dạng, thậm chí có một số cây còn bị gãy. Dường như bên trong từng giam giữ thứ gì đó, nhưng hiện tại thứ bên trong đã chạy trốn mất rồi.
Có căn phòng lại truyền ra từng tiếng động kỳ quái, giống như có ai đó đang di chuyển bên trong, nhưng khi nhìn vào lại không nhìn thấy bất kỳ một ai.
….
- Chúng ta đã đi đến chỗ quái quỷ gì vậy?
Trong lòng Trương Khánh cảm thấy ớn lạnh.
Không hề nghi ngờ gì nữa, phần lớn căn phòng ở trong đây đều có một số hiện tượng linh dị kỳ quái, không thể giải thích. Giống như chỗ này có thể xảy ra chuyện linh dị bất cứ lúc nào vậy. Rõ ràng chỗ này có nhiều hiện tượng linh dị như vậy, nhưng từ đầu đến cuối ba người không hề gặp phải lệ quỷ tập kích.
Mặc dù có chút kinh dị, nhưng bọn chúng lại cực kỳ an toàn.
Chẳng lẽ, mấy căn phòng giam này thực sự có thể giam giữ lệ quỷ ở bên trong?
Nhưng mấy thứ này sao có thể làm được điều đó?
Mặc dù có chút nghi hoặc, khó hiểu, nhưng bọn chúng chỉ biết chôn dấu những điều đó ở trong lòng, đồng thời cũng không quên mục đích khi đến đây.
Đó là tìm ra đồng hồ quả lắc, thứ đã nguyền rủa đám người.
Nhưng rất nhanh sau đó.
Bọn chúng đã đi đến đoạn cuối cùng ở chỗ này.
Là một vách tường bằng gạch xanh.
Nhưng ở trước vách tường có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, giống như một cái bàn làm việc.
Trên bàn có một chiếc đèn bàn cũ kỹ. Lúc này chiếc đèn bàn kia vẫn đang sáng, ánh sáng vàng ảm đảm, chỉ soi sáng khu vực xung quanh bàn gỗ.
Trừ cái đó ra, ở trên bàn còn có một bình thủy mặc màu đen và một cây bút máy. Bên cạnh là một quyển nhật ký ổ vàng đang mở, dường như nó chưa được viết xong.