Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1857 - Chương 1858: Tà Môn

Chương 1858: Tà Môn

- Nếu tôi đoán không lầm, thì cánh cửa này không phải tồn tại ở hiện tại, mà là ở trong quá khứ.

- Chỉ khi tòa cổ trạch tiến hành khởi động lại thì cửa mới xuất hiện. Mà thời gian xuất hiện cực kỳ ngắn. Một khi thời gian đồng bộ, cửa sẽ lần nữa biến mất.

- Tà môn như vậy sao?

Đám người Phùng Toàn, Đồng Thiến, Hoàng Tử Nhã đồng loạt trợn tròn hai mắt, tỏ ra kinh ngạc.

Một cánh cửa không tồn tại ở hiện tại, mà tồn tại trong quá khứ.

Điều này đúng là khó có thể tưởng tượng.

- Nếu đồng hồ quả lắc thực sự ở trong cổ trạch, theo suy đoán của tôi, nó nhất định ở trong că phòng kia. Không trách được toàn bộ ngự quỷ nhân trong tòa cổ trạch không có ai tìm ra được chiếc đồng hồ quả lắc quỷ dị kia. Bởi vì nó đã can thiệp vào thời gian, khiến bản thân không còn tồn tại ở hiện tại. Cho nên, dù có người biết rõ đồng hồ quả lắc đang ở trong cổ trạch đi nữa, bọn họ cũng không thể nào tìm ra.

- Người hiện tại sao có thể nhìn thấy một thứ đã tồn tại ở trong quá khứ chứ. Điều này cũng giống như bản thân hôm nay không thể ăn được đồ ăn ngày hôm qua vậy.

- Chỉ là, dưới sự tác động của đồng hồ quả lắc, tòa cổ trạch này đã thực hiện việc khởi động lại vô số lần. Hiện tại, không một ai biết được quãng thời gian chính xác mà chiếc đồng hồ quả lắc này từng xuất hiện ở trong tòa cổ trạch nữa. Món đồ linh dị này đã bị lực lượng linh dị của bản thân nó quấy nhiễu, hoàn toàn mất tích ở trong quá khứ. Có lẽ một ngày nào đó, món đồ linh dị kia sẽ tự động xuất hiện. Đương nhiên cũng có khả năng nó vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện.

Dựa trí nhớ của một số người và lý giải của bản thân về lực lượng linh dị, cuối cùng Dương Gian mới táo bạo đưa ra lời kết luận như vậy,

Phùng Toàn trầm mặc.

- Nếu như vậy thì chiếc đồng hồ quả lắc này đúng là đáng sợ, lại có thể can thiệp đến cả thời gian.

Đồng Thiến nói:

- Nếu chúng ta đã không thể tìm ra món đồ kia thì không cần tìm nữa. Không cần thiết phải lãng phí thêm thời gian ở đây. Hiện tại chúng ta đã thanh lý toàn bộ tòa cổ trạch một lần, hẳn sẽ không còn con cá nào lọt lưới nữa. Tiếp theo chúng ta hẳn nên rời khỏi đây, sau đó thông báo cho Vương Sát Linh đến để xử lý đống lệ quỷ khôi phục kia, tránh xảy ra chuyện linh dị.

Hùng Văn Văn kinh ngạc nói.

- Kết thúc rồi à? Không đánh nữa?

Hoàng Tử Nhã khẽ nhìn nó:

- Đánh từ nãy đến giờ rồi, người cũng đã chết sạch, còn đánh đám gì nữa chứ?

- Chưa, đám người kia còn chưa chết hết. Chúng ta vẫn để lọt hai người, không, hẳn là ba người, còn chưa thấy thi thể của Liễu Bạch Mục.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào cánh cửa được vẽ ra bằng sơn ở trên bức tường kia.

Trong lòng hắn có một cảm giác khá mơ hồ.

Ở đằng sau cánh cửa không tồn tại trong thực tế kia đang cất giữ một bí mật động trời nào đó.

Thậm chí, đó còn là bí mật quan trọng nhất của tòa cổ trạch.

Ba người mà bọn họ không tìm thấy kia khả năng đã tiến vào bên trong cánh cửa này rồi.

- Tiếp tục liên lạc với Lý Dương, sau khi tìm được cậu ta, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Nếu không tìm thấy, chúng ta chờ tiếng chuông đợt tiếp theo để xác định xem những người khác có còn tiếp tục sống lại hay không. Sau đó chúng ta sẽ rời đi.

Dương Gian thu hồi ánh mắt, áp chế sự hiếu kỳ cùng xúc động muốn đi mở ra cánh cửa kia để tìm hiểu.

- Được.

Người khác gật đầu, cảm thấy như vậy là ổn thỏa nhất.

Dương Gian cũng không muốn mạo hiểm. Hắn là đội trưởng, nên cần phải cân nhắc cho đại cục. Hiện tại mọi chuyện đã xử lý hòm hòm rồi, nên đương nhiên phải biết đủ mà dừng lại.

Nếu không, cứ tiếp tục điều tra, khiến cả đám gặp phải nguy hiểm, tổn hao đồng đội thì đó sẽ là lỗ to.

Dương Gian khẽ nhìn thời gian.

- Lần khởi động tiếp theo sẽ là 10 phút nữa.

Đây là thời gian của tòa cổ trạch.

Thứ duy nhất có thể ghi chép được thời gian chuẩn xác ở chỗ này chỉ có chiếc đồng hồ quả quýt mà Vương Sát Linh đưa cho Dương Gian.

Đồng hồ mang vào từ bên ngoài, hay điện thoại di động chỉ tính được thời gian bình thường ở bên ngoài tòa cổ trạch mà thôi.

Nếu không biết được thời gian trong tòa nhà cổ, sẽ không thể biết rõ thời điểm mà nó tiến hành khởi động lại.

- Có tìm ra thứ đặc biệt nào không?

- Không, tôi đã kiểm tra mọi thứ trên bàn rồi. Ngoại trừ mấy món đồ ở trên mặt bàn ra, không còn thứ gì đáng giá chú ý nữa.

Trương Khánh và Vạn Đồng cẩn thận tìm tòi chiếc bàn làm việc này.

Ngoại trừ những chỗ khả nghi ra, ánh mắt của bọn chúng lại lần nữa tụ tập vào cuốn nhật ký ở trên bàn.

Chữ viết ở trên đó giống như phù văn, nên dù đọc như thế nào, hai người bọn chúng cũng không thể hiểu được nội dung bên trong.

Bình Luận (0)
Comment