Hắn ta lần nữa nhóm lửa, thiêu cháy cổ trạch.
Không gian xung quanh lập tức bị bao phủ bởi ngọn lửa.
Ánh lửa vặn vẹo, khiến cho thân ảnh của Lý Quân trở nên mơ hồ, cuối cùng là hoàn toàn biến mất.
Vậy mà hắn ta có thể sử dụng được quỷ vực ở trong cổ trạch.
Phải biết rằng trước đó Dương Gian không thể nào dùng được quỷ vực.
- Tôi cũng muốn xem xem hậu bối như cậu tài cán cỡ nào. Hiện tại thời gian trong cổ trạch hoàn toàn ổn định, cậu có thủ đoạn gì thì cứ thi triển ra đi. Cho tôi nhìn xem nhân vật cấp độ đội trưởng hiện tại bản lãnh đến cỡ nào.
Trần Kiều Dương cũng có ý định muốn dùng Lý Quân để luyện tay một chút, nhằm kiểm chứng xem ngự quỷ nhân của thời đại này có cấp độ như thế nào.
Thử xem liệu mục quỷ nhân đã bị thời đại đào thải chưa.
Khi dễ hai tên ngự quỷ nhân cấp thấp như Trương Khánh và Vạn Đồng không chứng minh được gì cả. Chỉ khi giao thủ với những ngự quỷ nhân cấp cao, thì mới có thể cho gã ta một cột mốc chính xác để so sánh.
Sau khi biến mất, Lý Quân không hề xuất hiện trở lại.
Nhưng thân thể của Trần Kiều Dương lại đột nhiên bốc cháy một cách đầy quỷ dị.
Ngọn lửa màu xanh lục bao phủ toàn bộ thân thể của gã, từ trong ta ngoài đều có, giống như nó muốn thiêu chết gã ta vậy.
- Xâm lấn quỷ vực? Loại thủ đoạn đã cũ lắm rồi. Với lại cậu không biết, khi xâm lấn vào quỷ vực của người khác, người ta cũng có thể xâm lấn ngược lại hay sao? Trần Kiều Dương cười cười, quỷ hỏa ở trên người gã nhanh chóng bị dập tắt.
Không.
Không phải dập tắt, mà là chúng bị nhốt lại.
Quỷ hỏa vẫn đang cháy ở trong thân thể của Trần Kiều Dương, nhưng làn da khô gầy của gã ta khẽ nhúc nhích, hiện ra hình dạng ngũ quan của Lý Quân.
Lý Quân giãy dụa, giống như đang rống to, nhưng không thể nào thoát khỏi.
Dần dần, loại giãy dụa kia càng ngày càng yếu. Có vẻ như một loại áp chế khủng bố nào đó đang nhắm vào Lý Quân.
Hắn ta bị áp chế.
Bị nhốt ở trong thân thể của Trần Kiều Dương.
Rất nhanh.
Động tĩnh ở xung quanh biến mất, mọi thứ trong cổ trạch khôi phục lại vẻ bình thường.
- Xem ra quỷ hỏa Lý Quân sắp phải xong đời?
Ở trong một góc không đáng chú ý trên tầng ba, hai người Trương Khánh và Vạn Đồng trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Bọn chúng biết người tên Trần Kiều Dương mà bọn chúng thả ra rất đáng sợ, nhưng không ngờ lại đáng sợ như vậy.
Quỷ hỏa Lý Quân, nhân vật cấp đội trưởng, vậy mà vừa giao tranh đã bị Trần Kiều Dương áp chế.
Cái này cũng quá nhanh đi.
Giống như Dương Gian đuổi giết bọn chúng vậy, không cùng đẳng cấp, không thể phản kháng.
Trần Kiều Dương mỉm cười:
- Ngự quỷ nhân ở thời đại này cũng không có gì hơn. Xem ra mục quỷ nhân vẫn chưa hề bị đào thải. Tiếc thay cho một người không sợ sinh tử như Lý Quân.
Nhưng sau đó, gã ta chợt phát hiện ra điều gì đó, nụ cười trên mặt đọng lại.
Ở giẵ đại sảnh của cổ trạch.
Một cô gái mặc trang phục màu đỏ, lộ ra đôi tay trắng nõn, trắng đến mức không thể tưởng tượng nổi đang đứng yên ở đó. Ngũ quan của cô gái này khá mơ hồ, nhưng theo như bộ dạng lờ mờ của nó, có thể biết được đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Hai chân của cô gái này cũng tương đối mơ hồ, giống như đang lơ lững giữa không trung vậy, khiến cho người ta có một cảm giác cực kỳ quỷ dị.
- Sao bức tranh hủng hiểm kia vẫn còn…
Trần Kiều Dương kêu to, âm thanh cũng có chút biến đổi.
Nhưng không chờ cho gã ta kịp suy nghĩ nhiều.
Bóng tối bên trong cổ trạch càng trở nên nồng đậm, đồng thời khu vực bị bóng tối bao phủ cũng khá quỷ dị. Từ trên cao nhìn xuống, nó giống như một cỗ quan tài màu đen vậy.
- Là cỗ quan tài kia…
Trần Kiều Dương run lên bần bật, vẻ bình tĩnh lúc trước của gã đã hoàn toàn biết mất, không còn sót lại chút gì.
Một loại khủng bố nào đó dường như đang buông xuống tòa cổ trạch này.