Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1890 - Chương 1891: Vì Sao?

Chương 1891: Vì Sao?

Ở gần cổ trạch.

Trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng.

Dương Gian mang theo Hùng Văn Văn và quỷ đồng đứng ở chỗ này, quan sát từ trên cao, chú ý tình hình của cổ trạch phía dưới. Mặc dù ở ngoài này không nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng thông qua một số biến hóa, hắn vẫn có thể phán đoán ra được một ít chuyển biến của tình thế.

Trước đó.

Hắn nhìn thấy cổ trạch bốc cháy. Một ngọn lửa âm u, màu xanh lúc bao phủ toàn bộ cổ trạch, ngọn lửa này hẳn là quỷ hỏa của Lý Quân.

Nhưng sau đó, chút lửa đó đã biến mất ngay khi tiếng chuông vang lên.

Theo suy đoán của Dương Gian.

Nguyên nhân của việc này là do cổ trạch khởi động lại thêm lần nữa.

Nhưng từ sau lần đó, bên trong cổ trạch không còn xuất hiện tiếng chuông lần nào nữa.

"Hiện tại, đám người bên trong nhà cổ chắc chắn đã giao thủ với nhau. Nhưng cái này cũng không phải là một dấu hiệu tốt. Việc tiếng chuông không xuất hiện cũng có nghĩa là kẻ khống chế đồng hồ quả lắc không còn bị ép đến mức phải sử dụng đến nó để khởi động lại cổ trạch nữa, khả năng đối phương vẫn còn dư lực. Nếu tiếng chuông liên tục xuất hiện, lặp đi lặp lại, khiến cho cổ trạch không ngừng khởi động lại, thì khi đó mới có thể nói rõ đối phương đã không còn cách nào khác nữa."

Ánh mắt Dương Gian khẽ động, tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

"Hai người kia sắp gặp phải nguy hiểm."

Dựa theo kinh nghiệm của bản thân, Dương Gian đoán ra được một kết quả không mấy khả quan.

Giờ phút này.

Cuộc giao tranh bên trong cổ trạch đúng là vẫn còn đang tiếp tục. Các loại hung hiểm và khủng bố đang giao phong. Một hiện tượng quỷ dị khó có thể tưởng tượng đang dần xuất hiện.

Bên trong đại sảnh tối tăm và trống rỗng.

Cô gái mặc trang phục màu đỏ, ngũ quan mơ hồ, quỷ dị cứ thế lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Với lại thân hình của cô gái này có vẻ hơi hư ảo, không chân thực. Giống như cô ta không phải của tòa cổ trạch này, mà xâm lấn từ một chiều không gian linh dị khác.

Dù cô ta chỉ lặng lặng xuất hiện ở đó.

Nhưng trong cổ trạch lại phát sinh một loại biến hóa không thể hiểu được nào đó.

Trên đỉnh đầu, từng mảnh tro giấy màu xám bạc rơi xuống lả tả. Những thứ này rơi xuống và bao phủ lấy mặt đất. Sau đó, chúng giống như thuốc nhuộn, dần dần ăn mòn mặt đất ở xung quanh.

Nhưng cũng ngay lúc này.

Bóng đêm bên trong cổ trạch dần tăng lên, trở nên ngưng tự, sền sệt giống như sương mù vậy. Cuối cùng, nó hội tụ lại thành một hình dáng tương đối rõ ràng, nhìn kiểu gì cũng thấy thứ này giống như một cỗ quan tài lớn đang đặt trong cổ trạch.

Không.

Theo một nghĩa khác mà nói, lúc này tòa bộ cổ trạch dường như đã biến thành một cỗ quan tài. Mọi thứ trong cổ trạch cũng đồng thời nằm vào cỗ quan tài kia.

Lúc này, sắc mặt Trần Kiều Dương đã biến đổi, gã ta nhìn chằm chằm vào cô gái ở trong đại sảnh.

Không hề sai.

Đây chính là cô gái ở trong quỷ họa.

Nhưng vì sao, vì cái gì cô gái kia lại có thể đi ra khỏi bức tranh và xuất hiện ở chỗ này? Không phải lúc trước thứ này đã bị mang ra nước ngoài rồi hay sao? Dù thời gian có trôi qua lâu, đồng thời bảo quản nó không thích đáng đi nữa, khiến cho quỷ họa bộc phát chuyện linh dị, thì đúng ra nó cũng phải bộc phát ở nước ngoài mới phải chứ.

Vì sao nó lại chạy đến cổ trạch của Vương gia?

Hơn nữa còn đến đột ngột như này?

Còn có cỗ quan tài màu đen kia nữa.

Trước kia cỗ quan tài này đã khiến rất nhiều người phải chết. Mặc dù lúc đó Trần Kiều Dương không tham dự vào, nhưng cũng có nghe nói qua.

Sau đó cỗ quan tài kia biến mất đột ngột, không ai biết là nó đã đi đâu. Vốn bọn họ cho rằng chuyện linh dị này sẽ biến mất trên toàn thế giới, không ngờ, bản thân gã ta vừa mới thoát ra thì đã gặp trúng chuyện phiền toái như này.

"Những thứ này chắc chắn không phải xuất hiện một cách vô duyên vô cớ. Nhất định là do người tên Lý Quân này. Trên người hắn ta nhất định có thứ gì đó cổ quái."

Khuôn mặt khô gầy của Trần Kiều Dương khẽ động, cắn chặt răng, sau đó vén áo lên, rồi dùng móng tay vạch một đường trên lồng ngực.

Móng tay của gã ta dường như hơi sắc, nên đã khiến cho lồng ngực của gã bị rách ra một đường.

Sau khi lớp da bị xé rách, bên trong không hề có nội tạng, mà chỉ là một lớp màu đen đặc sệt, dường như cơ thể của gã ta là một cỗ thi thể đã thối rữa.

Bên trong đống máu đen đặc sệt kia có lóe lên một chút ánh lửa màu xanh lục.

Trần Kiều Dương thò tay qua vết rách, rồi khẽ đung đưa, khiến cho máu đen trào ra, cuối cùng, một ngọn quỷ hỏa đang thiêu đốt bị gã ta lấy ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment